CHƯƠNG 23
Chân tôi hổng chạm tới cái gì hết. Tôi cố lui trở lại, nhưng đã quá trễ. Tôi ném mình về phía trước.
“Aaaahhh!”
BÕM! Nước lên tới tận eo lưng tôi! CỐP! Tôi đập vô thành của con kênh.“Ôôô! Cáiđầu tôi!” Tôi trượt chân và té sấp xuống mặt nước. Tôi cảm thấy dòng nước lôi mình đi.
Thế rồi tôi nghe tiếng Marco la lên:“Ui! Ôôô!”
“Tụi nhóc chúng mày không thoát được dễ dàng thế đâu!”
BÕM!“Aaarg!”
“Ôôô!”
“Ê! Coi thử các người lái con thuyền đi đâu thế này?”
Một bàn tay túm lấy tôi! Tôi lắc mạnh.
“Ôôô!Đừng túm vai tôi như vậy!” Jake hét lên.
“Xin lỗi!”
“Lũ nhóc chúng mày dừng lại ngay!”
Đột nhiên ánh sáng bừng lên! Ánh sáng khắp nơi nơi! Tôi đã bị dòng nước quét đi ra khỏi đường hầm, trở lại giữa trời đêm đầy những ánh đèn neon rực rỡ.
Tôi đứng dậy, nhưng dòng nước quá mạnh, và nó quét tuột hai bàn chân tôi đi. Tôi té xuống và nổi bập bềnh.
Đằng sau tôi là một con thuyền độc mộc khác đầy những chàng trai tóc hớt ngắn. Giữa tôi và con thuyền ấy, ba cái đầu lềnh bềnh trên mặt nước: Jake, Marco và ông Đại úy đang nổi giận đùng đùng.
“Cassie! Leo ra ngay!”
“Ôi,điên khùng quá đi mất!” Marco rên rỉ.
“Lũ nhóc chúng mày sẽ phải trả giá về việc này, ta thề đấy!”Đại úy Torrelli hét lên.
BUMBUMBUM. KEEEÉÉÉT.
Tôi bị lôi ngược tới một chỗ quẹo. Tôi ráng túm lấy thành con kênh để nhảy ra ngoài, nhưng tôi yếu xìu mà dòng nước thì quá mạnh.
Biết làm gì bây giờ? Tôi hổng thể biến hình được, có quá nhiều cặp mắt ở đây. Tôi đành trôi nổi theo dòng nước cho tới khi…
Cho tới con thác khổng lồ ấy!
“Ahhhh!” tôi thét lên.
“Tui nghĩ Cassie vừa nhận ra tụi mình sẽ bị đi tới đâu,” Marco nói.
“Ahhhh!” tôi xác nhận.
Một chỗ quẹo gấp nữa.
BUMBUMBUMBUM! KEEEÉÉÉT!
Và rồi, ngay trước mặt chừng dăm mét, ngay trước mũi con thuyền mà chúng tôi vừa ở trỏng, tôi thấy một con thuyền khác đột ngột biến mất. Và tôi nghe thấy những tiếng thét.
“Aaaahhhh!”
Tôi đang bị cuốn về phía một cái thác. Và tôi chẳng thể làm gì để ngưng chuyện ấy lại.
“Không! Không! Khôôông!”
“Trời ạ! Không! Không! Khôôông!”
“Điên khùng quá đi! Khôôông!”
“Ta sẽ túm được chúng mày, bọn nhóc kia! Khôôông!”
Và chúng tôi lao tới mép thác. Tôi lết mông tuột xuống một thác nước cao mười lăm mét. Khá tệ hại. Nhưng chỉ một mét sau lưng tôi là hai cậu chàng với một ông đang giận dữ.
Và sau đó chỉ một mét nữa là một con thuyền khác. Nó mà đâm vô chúng tôi thì tất cả sẽ bẹp dí như rệp.
Tôi rớt xuống, vừa rớt vừa kêu la inh ỏi!
BÕM!
Tôi chạm mặt hồ và vội lăn tấm thân sũng nước qua bên trái lẹ hết sức mình. Có cái gì đó đập vô tôi, nhưng hổng phải một con thuyền.
“Ha! Cindy Crawford! Mày nghĩ là tao không nhớ tên mày hả? Mày đã bị bắt!”Đại úy Torrelli kêu lên với một giọng hả hê.
Nhưng liền lúc đó ổng trượt chân và cái đầu ổng chìm nghỉm dưới làn nước. Tôi vội chui lên khỏi hồ.
Chúng tôi họp nhau ngay bên ngoài cửa ra của khu thuyền độc mộc. Ba đứa nhóc ướt nhèm, chân đi đất, vận đồ nịt thể thao và quần soọc.
“Về căn bản là dzui,” Marco tuyên bố.“Nếu bỏ qua một bên là toàn bộ cái vụ có-thể-bị-một-con-thuyền-độc-mộc-nghiến-bẹp-dí.”
Jake vuốt tóc cho chảy hết nước.“Rõ rồi, vậy là hổng phải khu thuyền độc mộc. Hổng có bọn Yeerk ở đó.”
“Nhà Kinh Hoàng,” tôi tán thành. “Dứt khoát là ở Nhà Kinh Hoàng.”
Chúng tôi chạy tới Nhà Kinh Hoàng. Nhưng trong khi đang chạy thì tụi tôi nghe có tiếng la từ cách đó hổng xa lắm.“Cảnh sát! An ninh! Cảnh sát!”
Vậy là chúng tôi vắt chân lên cổ mà chạy.