CHƯƠNG 24
Chúng tôi chạy tới Nhà Kinh Hoàng, những đôi chân trần bì-bọp suốt dọc đường.
Nhà Kinh Hoàng ở giữa chừng lối đi xuyên qua công viên giải trí. Lúc tới nơi, tôi thở hổn hà hổn hển, mồ hôi đầm đìa và hai tay phải giữ chặt hai bên sườn vì đau xóc.
“Làm gì nữa đây?” Marco hỏi.
“Đi kiếm ba đứa kia,” Jakeđáp.
“Nhưng lỡ tụi nó biến hình rồi thì sao. Tụi mình sẽ chẳng biết phải kiếm cái gì ấy chứ,” tôi vạch ra.
“Chính xác. Chúng ta phải khám phá coi bọn Yeerk có sử dụng Nhà Kinh Hoàng để bắt cóc và ký sinh vô đầu những anh chàng của Vùng Chín Mốt hay không.”
“Hổng biết bọn Yeerk sẽ là những tên Mượn xác người thông thường hay là lũ Hork-Bajir hoặc gì gì đó,” tôiđế thêm.“Và trong lúcđó, phải tránh để khỏi bị bắt giữ bởi một ông Đại úy Không lực đang điên khùng tìm cách bảo vệĐịa điểm Tối mậttrên Trái Đất, nơi họ cất giấu một cái toilet cũ kỹ của người Andalite.” Tôi kết luận.
Marco cười chế nhạo.“Liệu có ai nghĩ rằng tất cả tụi mình chỉ là những đồ mất trí không nhỉ? Mấy bồ biết đó, giống như chẳng có tý gì là chuyện thật, và tụi mình là những tên điên trốn khỏi nhà thương để làm những trò lập dị vô phương cứu chữa…”
“Ê,đừng nói vậy chứ. Tụi mình ở đây để cứu thế giới mà, Marco.” tôi chỉnh lại.
“Bất kỳ thằng điên nào cũng nói như vậy hết.”
“Thôiđi nào, hỡi các bạn lập dị của tôi.” Jake dẫn đầu cả bọn đi về phía cổng vô Nhà Kinh Hoàng.
Ở đây sử dụng những chiếc xe hơi chạy trên đường ray thay vì thuyền độc mộc trên dòng nước. Tôi thở phào vì ít nhất cũng không có chút nước nào ở đây.
Ba đứa chúng tôi chúi vô một chiếc xe. Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi ngồi cùng với chúng tôi. Ổng nhoẻn một nụ cười làm quen.
“Chắc trò này không làm bọn nhóc các cậu khiếp sợ ha?”
“Thưa, không. Bọn em khá thạo với những chuyện kinh dị rồi ạ,” tôiđáp.
“Mình chẳng thấy mấy đứa kia đâu hết,” Jake lẩm bẩm trong hơi thở khi chiếc xe vọt đi trên đường ray.
“Buu-a-a-ha-HA!” một bộ xương bằng máy hú lên.
“Coi chừng! Tất cả những ai vô đây hãy coi chừng!” một giọng nói trong băng ghi âm bỗng thét lớn.“Coi chừng những điều kinh dị ở trỏng!”
Rồi,“Aaaaarrrgghh!” Một tên cướp bằng máy, tay cầm đầu bị chặt của chính hắn bỗng vung một thanh gươm vô mặt chúng tôi.
Một con rắn khổng lồ quay lại và dứ dứ cái đầu hổ mang bành vô chúng tôi, hai con mắt màu xanh lấp lánh của nó nhìn trừng trừng như muốn thôi miên hết cả…
“Ừa, ừa, kinh ghê há,” Marco gật gù.“Còn thêmđồ rỏm nào nữa đây?”
“Sao lũ nhóc các cậu ăn nói cay độc thế?” người đàn ông hớt tóc ngắn hỏi.
“Tại tụi tôi coi tivi nhiều quá mà,” Marcođáp.
Chiếc xe quay tròn và xô mạnh vô một cái cửa sang phòng kế của Nhà Kinh Hoàng. Trong một ánh chớp lóe, tôi trông thấy chiếc xe phía sau lưng mình. Trong đó cũng có bốn người. Đại úy Torrelli và ba nhân viên an ninh của Lâm Viên mặc đồng phục.
“Cái lão này làm quái gìở đây thế nhỉ?” tôi hỏi.
“Ê,Đại úy, dzui dzẻ chứ?” anh chàng hớt tóc ngắn la lên với Torrelli.
“Phi công Jones!” Torrelli hét lên. “Đừng có cho lũ nhóc ấy chạy thoát!”
“Lũ nhóc này hả?” Phi công Jones hỏi, tay chỉ vô chúng tôi.
“Ừa. Chính lũ nhóc đó đó! Ít ra là con bé kia và cái thằng đang cười ngớ ngẩn đó!”Đại úy Torrelli ráng quát lên thật to.
Chiếc xe của chúng tôi giật mạnh và quay lộn về phía sau, và một lũ ma vừa bay vừa rú rít trên đầu chúng tôi.
“Cái ôngĐại úy Torrelli ấy thiệt đùa dai thí mồ,” tôi nói nhỏ với Phi công Jones.
“Đại úy Torrelli cả đời chưa hề bông đùa,” ông Jones gầm gừ.“Bọn nhóc các người phải ngồi yên ở đây với ta cho tới khi đại úy có thể nói chuyện với các người, nghe chưa?”
Chúng tôi chạy qua bên dưới những con ma bay. Và đó là lúc mọi việc trở nên quái dị. Thực sự quái dị.
Sáu tên chiến binh Hork-Bajir và một sinh vật mình hươu, đuôi bò cạp, với cái mặt hổng có mồm đang hiện ra sừng sững trước mặt chúng tôi với dáng vẻ cực kỳ sống động.
Visser Ba cũng có mặt trong Nhà Kinh Hoàng!
“Ôi, ôi, bây giờ thì tui thấy hãi lắm rồi đó,” Marco nói.
“Rachel, Tobias và Axđâu rồi nhỉ?” Jake nhỏ giọng hỏi.
“Kia kìa,” tôiđáp và chỉ vô phiên bản của một trong những con vật đáng sợ nhất trên Trái Đất: một con gấu xám Bắc Mỹ to bự. Con gấu đang đứng trên hai chân sau, chồm người lên. Nó đứng bất động một cách hoàn hảo, nhưng bạn có thể thấy nó đang thở phập phồng.
Chễm chệ trên đầu con gấu xám là một chú chim. Trời tối quá không thấy được túm lông đuôi của nó, nhưng tôi có thể đoán chúng màu gì.
Và để hoàn chỉnh bức tranh kỳ dị ấy, một con rắn chuông đang cuộn vòng quanh bàn chân giơ lên cao của con gấu.
Rachel và hai đứa kia chắc đã thấy lũ lâu la của Visser Ba sắp xếp vị trí, thế là ba đứa nó đã ra tay trước và bây giờ đang chờ đợi lũ Yeerk hành động.
Cái loa rền rĩ.“Nya-ha-ha-ha-ha! Coi chừng lũ ma cà rồng nghĩa địa nè!”
Giữa bọn Hork-Bajir, tên Visser, và các bạn tôi: gấu, diều hâu, và rắn, quả thực có những tấm bia mộ trông thiệt rỏm bên trên là những chiếc đầu lâu.
“Tới đoạn thú vị nhất rồi đây,” phi công Jones nói. “Những quái vật khổng lồ có dao kiếm kia trông tuyệt cú mèo ha!”
Tôi đảo mắt. Ruột gan tôi lộn tùng phèo cả lên.
“Sự việc đã trở nên tệ lắm rồi,” Marco nhận định.