← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

Erek - người Chee - từng là cậu bạn Erek tôi quen trong trường. Nhưng cậu bạn Erek-Chee thực ra còn có nhiều điểm thú vị hơn nhiều.

Người Chee[1]là một chủng loài robo thượng thặng, mạnh mẽ cực kỳ nhưng lại rất đôn hậu, hòa hiếu. Cái hình chiếu ba chiều bao quanh Erek-người Chee cho ảnh dáng hình của một cậu bé, nhưng thật ra tuổi đời của ảnh còn lớn hơn cả độ dài của lịch sử loài người nữa đó…

Người Chee đến Trái Đất từ hàng trăm nghìn năm trước. Họ là đồng minh của người Pemalite. Hành tinh của người Pemalite bị bọn Howler xâm chiếm, tàn phá nặng nề. Người Pemalite đã chạy trốn, nhưng quá muộn. Họ bị nhiễm bệnh và tới khi đặt chân được đến Trái Đất, họ bị diệt vong. Nhưng những người máy do họ tạo ra thì bất tử, đó chính là người Chee. Với tinh thể Pemalite, người Chee tái tạo lại hình ảnh người Pemalite trong cơ thể sói, và từ đó loài chó nuôi trong gia đình cũng được hình thành.

Nếu bạn biết rằng loài chó trung thành, yêu đời và thuần khiết như thế nào, bạn sẽ biết thực chất về con người Pemalite và chút chút về người Chee.

Người Chee hòa hảo và cực khỏe. Chỉ một mình Erek thôi, ảnh có thể mang vác toàn bộ người trong khu thương xá, đập xỉu họ và phá sập khu thương xá theo đúng nghĩa đen.

Nhưng người Chee theo chủ nghĩa hòa bình. Họ cũng là kẻ thù của bọn Yeerk. Họ theo dõi bọn Yeerk, tìm hiểu về chúng, và, theo cách phi bạo lực, họ làm mọi cách để làm chậm lại quá trình xâm lăng của bọn Yeerk.

Erek chờ cho tới khi tụi tôi kết thúc trò đùa tinh nghịch của mình, chờ tới khi chỉ có tôi và Jake ra khỏi khu thương xá. Tụi tôi thường xé lẻ ra như thế để cho mọi người nghĩ tụi tôi không phải là một nhóm.

“Chào Marco,” Erek lên tiếng.“Chào Jake.”

Tụi tôi không chạy ào tới bá vai ảnh. Tụi tôi đã có kinh nghiệm một lần khi Erek vào bưu điện rồi. Khó mà quên được lần đó. Khó có thể cư xử với Erek như với một cậu nhóc bình thường khác.

“Chào Erek, cậu thế nào rồi?” Jake hỏi, vẻ thận trọng.

“Tớ khỏe. Và tớ cũng biết rằng các cậu đã làm những việc tốt đẹp chống lại… chống lại những kẻ chúng ta cùng quen biết.” Erek hạ giọng.“Tụi mình kiếm chỗ nào kín đáo để nói chuyện đi.”

Đột nhiên, không khí quanh tụi tôi chợt lung linh. Tất cả những âm thanh trong siêu thị bỗng dưng bị xóa sạch. Và Erek cũng không còn là người nữa. Cậu ấy trở thành một người máy bằng crom và ngà, với hình dáng na ná như một con chó ốm di chuyển bằng hai cẳng.

“Cậu làm gì vậy, Erek?” tôi hốt hoảng hỏi.

“Tớ mở rộng hình chiếu, bọc cả ba đứa mình. Những người đi qua đây sẽ chỉ thấy ba nhân viên an ninh đang tán phét với nhau thôi. Chẳng ai quấy rầy hay nghe lỏm được tụi mình đâu.”

Thật là một mẹo hay, nhưng nó lại làm bao tử tôi thắt lại. Erek tới kiếm tụi tôi thì hẳn là có chuyện lớn rồi. Cậu ấy đời nào chịu hao tâm tổn sức làm những chuyện tào lao…

“Giải phóng hai người Hork-Bajir tự do là một việc làm hay. Hai người đó có thể sẽ là hạt nhân cho một thế giới tốt đẹp và mạnh mẽ. Một giống loài có thể đã bắt đầu được bảo vệ bởi chính các bạn.”

Tôi nhún vai.“Tụi này khoái sự bận rộn. Giải phóng một giống loài hay chơi Nintendo cũng như nhau thôi.”

Erek nhoẻn cười bằng cái mõm chó crom, nhưng cậu ấy lập tức nghiêm trang trở lại.“Marco, tớ có chuyện muốn nói riêng với cậu đấy.”

“Nóiđi đừng ngại, Jake cũng như tớ thôi,” tôi nói.

“Chuyện này liên quan đến một người thân của cậu, Marco ạ.”

Tôi lặng đi. Tôi hiểu ngay tức khắc Erek muốn ám chỉ ai. Tôi cố mở miệng nhưng từ ngữ cứ líu lại trên đầu lưỡi.“Mẹ tớ hả?”

Erek liếc sang Jake.

“Không sao,” Jake nói. “Tớ biết chuyện này, chỉ mình tớ biết thôi.”

Erek gật đầu.“Marco, mẹ cậu đã trở lại Trái Đất. Bà ấy đang giám sát một dự án tối mật được điều hành từ đảo Royan. Nói chính xác hơn, nó được điều hành từ vùng biển bao quanh đảo Royan.”

Tôi không còn nghe thấy Erek nói gì nữa. Tâm trí tôi cứ lởn vởn quanh cái tin mẹ tôi đã trở về Trái Đất. Jake hiểu điều đó nên nó thay tôi hỏi chuyện Erek.

“Chúng làm gìở ngoài biển vậy?”

“Tớ cũng không biết nữa,” Erekđáp.“Nhưng chắc chắn dự án đó phải rất quan trọng cho nên đích thân Visser Một mới phải đến giám sát.”

“Visser Ba hẳn là có một chút khó chịu về việc này đây.”

Erek gật đầu.“Visser Ba không phải là tên Yeerk cùng cánh với Visser Một, mà là hai kẻ đối đầu.”

“Đúng thế.” Jake tán thành.

“Ừm, tớ… chúng tớ không chắc có nên nói với cậu về chuyện này hay không. Nhưng chúng tớ đã tìm hiểu bằng hết khả năng. Và tớ cho rằng Marco có quyền được biết mẹ cậu ấy đã quay trở lại Trái Đất. Song, các cậu cần phải hiểu thật rõ một điều rằng Visser Một giành được cấp bậc cao nhất của loài Yeerk không phải vì hắn dễ thương. Hắn rất thông minh, tài giỏi và nguy hiểm.”

Jake ngó tôi xem tôi phản ứng như thế nào.

“Các cậu cho rằng tớ không biết Visser Một là ai sao?” Tôi nóng nẩy nói.

“Tớ biết chứ,” Erek nói. “Nhưng con người thường hay dễ bị đánh lừa bởi diện mạo bên ngoài. Các bạn đánh giá người ta qua khuôn mặt và ánh mắt. Khuôn mặt của Visser Một là khuôn mặt của người mà bạn tin cậy, yêu thương, Marco à. Nếu Hội Animorphs các bạn quyết định điều tra chuyện gì đang diễn ra trên đảo Royan, các bạn rất có thể sẽ phải trực diện với Visser Một.”

Tôi có thể nhận thấy Erek muốn đi tới đâu. Và điều đó khiến tôi điên tiết. Tôi thậm chí cũng không biết tại sao nữa.“Này, Erek, tớ không phải là một thằng ngốc nha.”

Ảnh lắc lư cái đầu robot.“Tớ biết cậu không ngốc. Nhưng cậu yêu mẹ. Cậu muốn cứu mẹ. Do đó, rất có thể cậu sẽ mắc sai lầm.”

Tôi thề là tôi sẽ vung tay đánh Erek. Nhưng tôi biết ảnh sẽ để cho tôi đánh và rốt cuộc chỉ có cánh tay tôi sẽ đau rần mà thôi.

“À, còn chuyện này nữa,”Erek nói.“Chúng tớ có cơ sở để tin rằng có thêm một loài bị Mượn xác mới ở đảo Royan, tên loài này là Leeran…”

“Cámơn cậu, Erek,” Jake nói.

“Cậu ấy sẽ ổn chứ?” Erek hỏi Jake.

Không đợi nghe Jake trả lời, tôi quay đi và bước ra khỏi hình chiếu ba chiều đang bao bọc mình. Một phụ nữ trợn tròn mắt kinh ngạc khi trông thấy một thằng nhóc bước thẳng ra từ nhân dáng một nhân viên an ninh đang đứng trò chuyện.

Jake bắt kịp tôi sau một vài giây.

“Erek không có ý gì xấu đâu, bồ biết mà,” Jake nói. “Ảnh chỉ…”

“Mình biết ý ảnh là gì,” tôi cấm cẳn.“Ýảnh là nếu tụi mình tiêu tốn thời gian ở đó, rồi liệu mình có dám hủy hoại mẹ mình để đảm bảo nhiệm vụ được hoàn thành hay không chứ gì?”

Jake chụp vai tôi quay lại phía nó.“Và?”

Tôi vẫn còn đang điên máu. Nhưng tôi biết lý do. Không hẳn vì Erek quấy nhiễu tôi mà vì Erek đã nói trúng.

“Mình không biết, Jake à,” tôi nói. “Mình không biết.”