← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

ôi có biết về bọn Leeran,> Ax nói.

Hôm sau, sau giờ học, tôi đang ở trong cánh rừng, nơi Ax và Tobias đang sống. Tobias đã đi săn mồi. Tôi muốn nói chuyện riêng với Ax. Ảnh đang ở trong hình hài Andalite, nhìn tôi bằng cặp mắt chính trong khi đôi mắt cuống của ảnh thận trọng quét dọc các hàng cây theo đủ mọi hướng.

Tôi đã yêu cầu Jake tạm thời nói cho mấy đứa kia nghe câu chuyện Erek vừa kể. Mấy đứa tụi nó vẫn chưa biết Visser Một - tên Yeerk chỉ huy cuộc xâm lăng Trái Đất, đang rúc trong đầu mẹ tôi. Tụi nó vẫn cứ ngỡ mẹ tôi đã chết đuối, thân xác đã bị nước cuốn đi mất biệt.

Tôi không muốn tụi nó thương hại tôi. Tôi là một đứa chuyên chọc cười. Tôi là một chàng trai có óc khôi hài. Đó cũng là cách tôi dàn xếp cuộc đời tôi. Tôi luôn tin rằng ở một phạm vi nào đó, chính bạn mới là người quyết định cuộc đời bạn như thế nào. Bạn có thể nhìn ra thế giới quanh bạn và nói,“Ồ, thế giới thật thảm thương, thật tàn nhẫn, thật khủng khiếp.” Song bạn cũng có thể nhìn quanh và quyết định thế giới xung quanh thật thú vị.

Nếu bạn lùi lại đủ xa để khỏi nhìn vào chi tiết, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng và thú vị. Bạn nói chiến tranh là thảm cảnh. Tôi nói, người ta có bị khùng không mà đi đánh nhau vì chuyện không đâu? Người ta đánh nhau để kiểm soát những khoảnh đất dở hơi toàn là sa mạc rỗng tuếch, để rồi khóc váng cả lên. Nó giống như mấy đứa trẻ đánh nhau vì một lon soda không còn một giọt. Đó không phải là bi thảm mà là lố bịch. Ngu xuẩn! Ngốc nghếch!

Bạn nói, Trái Đất nóng lên là khủng khiếp? Còn tôi nói, không, nó thật nực cười. Chúng ta đang khiến Trái Đất nóng lên là vì chúng ta đang sử dụng quá nhiều máy điều hòa. Chúng ta dùng quá nhiều chất khử mùi, nên bây giờ chúng ta sẽ phải chịu lúc nào cũng đổ mồ hôi. Đó không phải là chuyện buồn. Đó là một sự mỉa mai.

Nhưng loài người thường hay suy sụp khi gặp phải một tấn thảm kịch xảy ra với người thân, gần gũi với mình. Đấy, như ba tôi đấy. Tôi đã thấy cái chết của mẹ tôi tác động đến ba như thế nào. Bạn biết gì không? Chẳng có gì đáng cười trong chuyện đó cả. Và tôi biết, hàng bao năm qua, hầu như đêm nào tôi cũng nhìn hình mẹ tôi và khóc thầm trong giấc ngủ. Tôi cảm thấy trong tôi có một cái hố sâu hoắm. Không thể hàn gắn. Tôi không muốn hàn gắn cái hố đó, bởi vì tôi không muốn quên nỗi đau mất mẹ, tôi không muốn vượt qua nỗi đau đó.

Jake biết mẹ tôi. Nên khi tụi tôi đối mặt với Visser Một, nó biết bà là ai. Nhưng Rachel, Cassie, Tobias và Ax thì không. Và lúc đó, tụi tôi đang ở trong lốt hình biến, tên Mượn xác Người Visser Một không nhận ra con trai của hắn.

Ax gặng hỏi tiếp.

“Nè, làmơn đừng hỏi, chỉ cần kể tôi nghe anh biết gì về giống Leeran thôi, được không hả?”

Ax do dự. Ảnh vẫn hơi lúng túng khi phải tỏ ra cởi mở và bộc trực với loài người. Dân Andalite không có thói quen tin cậy các giống khác mà.

Ax nhún vai.

“Khôngđược phép? Tại sao lại không? Họ nguy hiểm lắm hả?” tôi hỏi.

Ax bật cười.

“Tại sao lại đáng ngại? Họ ưa‘xì hơi’ nơi công cộng hay sao vậy?”

…nhưng hãy nói cho tôi biết đi, bạn nghe đâu ra về những người Leeran ấy?>

“Từ Erek, người Chee. Cậu ta nói rằng bọn Yeerk đang tiến hành một hoạt động bí mật gì đó ở dưới nước. Cậu ta nói vụ này có cả người Leeran tham gia vào.”

Ax có vẻ hoang mang.

“Ờ, có lẽ anh nói đúng. Nhưng… nếu tạo ra được một tên Mượn xác từ người Leeran thì sao nhỉ, một tên Mượn xác ngoại cảm ấy mà?”

Ax chĩa cặp mắt cuống vào tôi.

“Và chúng sẽ dò ra chúng ta nữa, cả năm đứa nhóc người và một anh chàng Andalite,” tôi bổ sung.“Chúng sẽ thấy điều đó ngay cả qua lốt thú. Và thế là tụi mình tiêu tùng.”

Tôi hít một hơi dài và thở ra từ từ. Qua khe hở giữa những tàn cây, tôi thấy một con diều hâu đuôi đỏ đang soải cánh cao trên ngọn. Có thể đó là Tobias, có thể không. Thính giác của diều hâu tuyệt diệu lắm. Tôi e rằng, nếu đó là Tobias, nó sẽ nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa tôi và Ax.

“Mình nghĩ đó không phải vấn đề,” tôi lẩm bẩm.

“Bất cứ thứ gì,” tôi vừa nói vừa cười.“Không thành vấn đề.”

Tôi biết bí mật của tôi chẳng chóng thì chầy sẽ bị tiết lộ. Cậu bé Marco vui tính sẽ thành đích ngắm của sự thương hại. Đám bạn tôi sẽ nhìn tôi và nghĩ,“Tội nghiệp, Marco đáng thương quá.”

Tôi lắc lắc đầu.“Không bao giờ chịu thua. Bồ biết mà, mấy ông Thần Trêu Ngươi. Mấy ổng chờ cơ hội làm đảo lộn mọi thứ xung quanh đời bồ, rồi phái một Ngài đặc phái viên lạnh lùng đến kết thúc sự việc bằng lòng trắc ẩn. Thật tuyệt. Thật hoàn hảo.”

Rất tự nhiên, Ax hoàn toàn cảm thấy khó hiểu trước những lời lảm nhảm của tôi.

“Không, chỉ là tín ngưỡng của mình tui thôi,” tôi nói. “Mấy ổng chờ đợi tìm ra những gì tui không muốn và những gì mấy ổng sẽ làm cho tui.”

Ax hỏi. Ảnh là người gần như không có óc khôi hài.

“Đương nhiên rồi,” tôi nói. “Nếu điều đó xảy ra với một người nào khác, người đó hẳn sẽ bị cuồng lên cho coi.”

Cuối cùng thì tôi cũng báo với Jake rằng tụi tôi phải thực hiện nhiệm vụ. Tụi tôi phải tìm hiểu bọn Yeerk đang làm cái quái gì ở đảo Royan.

Nhưng tôi cũng dặn nó đừng nói gì với những đứa khác khúc sau câu chuyện giữa hai đứa tôi và Erek. Về mẹ tôi đó. Tôi vẫn còn có hy vọng bằng cách nào đó, bí mật của tôi không bị tiết lộ. Và tôi sẽ tránh được sự thương hại của tụi nó.