← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Tôi có một đống bài tập về nhà phải làm. Chưa kể tôi còn phải viết một bài cảm nhận về một cuốn sách và phải nộp lại vào thứ hai. Năm trang. Thầy dạy tiếng Anh tôi cảnh cáo không được viết nhăng cuội để đạt đủ số trang.

Tôi chào ba. Ba hỏi tôi bữa tối thích ăn gì. Tôi nói,“Cái gì cũng được, trừ cá.”

“Pizzađược không?>

“Không có cá cơm. Con chỉ nói thế thôi.”

Tôi leo lên lầu và tìm cuốn sách tôi cần phải đọc. Nó nằm bên dưới một cái áo dơ dính đầy mồ hôi tôi quẳng trên bàn học. Tôi nhìn trang bìa.Chúa tể những chiếc nhẫn. Ba tập truyện dày cui. Mỗi tập cũng dài lê thê bằng ba cuốn sách khác. Tôi chỉ phải đọc có tập đầu thôi, nhưng như thế cũng đã quá sức tôi rồi.

“Mìnhđang nghĩ gì thế này, chọn một cuốn sách dài thế này để đọc sao?” Tôi than vãn.

Dĩ nhiên là tôi đã biết câu trả lời. Lý ra tôi phải bắt đầu việc đọc từ cách đây một tháng. Tôi thả người xuống giường và đeo headphone vào tai. Rồi tôi chúi đầu vào gối. Tôi sờ soạng kiếm cái remote và nhấn nút play.

Nhạc Reggae[2]. Một vài bản nhạc reggae xưa êm dịu. Bob Marley. Tôi mua đĩa CD này lúc tôi có ý định nuôi tóc dài để cuốn lọn. Đừng hỏi tôi lý do. Thôi được rồi, tôi muốn lấy le với mấy nhỏ con gái trong trường, được chưa?

“Bob Marley, thứ hai,” tôi nói. “Giúp tôi coi,thứ hai phải nộp bài rồi.”

Bob không giúp. Giọng Bob vang lên“Không Phụ nữ. Không khóc lóc.” Và câuđó được tôi diễn dịch theo cách của tôi là“Không Mẹ hiền. Không khóc lóc.”

“Tuyệt,” tôi lẩm bẩm.“Cứ việc đắm mình trong sự thương xót bản thân.”

Tôi cảm thấy không vui. Chẳng ai bảo tôi là kẻ hèn nhát. Có lẽ vì không ai để ý cách tôi trốn chạy. Nhưng tôi đã chạy trốn. Tôi có thể đưa ra lý do xác đáng là tôi quá sợ hãi. Tôi là đứa duy nhất đã từng xém bị cá mập xé thành hai mảnh. Và đó là một nguyên nhân dễ hiểu giải thích cho cảm giác hoảng sợ của tôi.

Nhưng không gì thay đổi được sự thật là tôi đã trốn chạy. Và cái cảm giác đó cùng với hàng loạt cảm xúc khi nhìn thấy mẹ cứ chiếm hết tâm trí tôi.

Thật là kinh khủng khi biết mẹ tôi chết. Hay nói đúng hơn là được coi như đã chết. Nhưng dù cái chết có khủng khiếp thế nào thì ít nhất nó cũng là một sự kết thúc. Bạn biết chuyện gì đã xảy ra. Nó tạo ra ý niệm. Khủng hoảng là một dạng ý thức, không phải là ý niệm.

Bạn gặp nhiều người mất cha hoặc mất mẹ. Bạn bật TV và xem những chương trình nói về những người bị mất cha mẹ hay anh chị em. Bạn cũng gặp mấy người này khi đọc sách, xem báo. Các nhà tư vấn trong trường học có một chương trình tư vấn cho bạn, họ nói cho bạn biết những gì họ có thể giúp bạn.

Tôi ghét mấy chuyện đó, nhưng bạn luôn thuộc về một nhóm người giống bạn.

Song, nhóm người nào là nhóm có mẹ không bị chết mà trở thành kẻ nô lệ cho một loài sinh vật ngoài Trái Đất cư ngụ trong đầu? Tôi thuộc về nhóm người nào khi tôi nhận ra rằng người nom giống hệt mẹ tôi lại là một người nào đó giết tôi không ngần ngại?

Tôi đoán Jake cũng có cảm nhận giống tôi mỗi khi nó ngồi ăn tối cùng với Tom. Cả tôi và Jake đều không đả động đến chuyện đó. Jake là bạn thân của tôi. Nó là bạn thân của tôi vì tôi là tôi, vì tôi tếu, thông minh và tôi luôn đứng sau nó mọi lúc, mọi nơi.

Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi là tôi, là thằng Marco, không phải là loại người dễ chia sẻ cảm xúc với một nhóm người. Tôi khiến mọi người cười. Tôi có một tấm hình của mẹ để ngay đầu giường. Tôi ngắm nhìn mẹ mỗi tối trước khi đi ngủ. Tôi không bao giờ xác định người tôi ngắm nhìn mỗi tối là ai. Là người mẹ tôi bị mất hay là người mẹ tôi muốn giải thoát. Tôi không biết.

Tôi xây nên một vài điều kỳ diệu trong óc. Tôi sẽ cứu được mẹ thoát khỏi bọn Yeerk. Tôi sẽ giữ mẹ ở nơi nào đó trong ba ngày cho tới khi tên Yeerk trong đầu mẹ phải chết vì đói tia Kandrona. Và mẹ tôi sẽ lại là mẹ tôi của ngày xưa.

“Rồi sau đó thì sao, Marco?” tôi tự hỏi. Bọn Yeerk sẽ không để chuyện đó xảy ra êm xuôi thế đâu. Mày có thể khiến tên Yeerk Visser Một chết đói và giải phóng cho vật chủ nhưng mày không thể tiếp tục sống vui vẻ hạnh phúc. Tụi mày sẽ bị săn đuổi. Săn đuổi cho tới khi không còn một tên Yeerk nào còn tồn tại trên Trái Đất.

Và nếu như bọn Yeerk tóm được cha mẹ tôi và cả tôi nữa, chúng sẽ biết tôi là một Animorph. Rồi chúng sẽ thanh toán tất cả tụi bạn của tôi. Jake, Rachel, Cassie, Tobias, Ax…

“Tôi còn quá trẻ để đối phó với những việc như thế này,” tôi gào vào cái gối đang úp trên mặt. Rồi tôi quẳng cái gối ra xa.

Ba tôi đang đứng đó, lấp trọn khung cửa phòng tôi. Miệng ông mấp máy“Bađã gõ cửa.” Rồi ba ra hiệu bằng tay rằng ba đã gõ cửa. Tôi giật mạnh headphone khỏi tai.“Ô, chào ba, chào ba.”

“Ba xin lỗi. Ba chỉ vào hỏi con có muốn xem trò chơi với ba không thôi.”

“À, vâng. Trò chơi,” tôi nói. “Baơi, chắc con không coi được rồi. Con có một lô một lốc bài tập nè.”

“Ồ, thế à.” Ba tôi chớm bước đi, rồi lại quay về phía tôi và nói,“Con trai, Marco, lúc nào con cũng có thể nói chuyện với ba.”

“Vâng, thưa ba.”

“Ý ba là bất cứ chuyện gì gây phiền phức cho con, con đều có thể chia sẻ với ba.”

Một lời đề nghị hết xảy. Ba tôi là một người đàn ông dễ thương. Tôi ước khi tôi lớn lên, tôi cũng trở thành một người đàn ông giống như ba. Nhưng bạn biết không? Ngay lúc đó, một nỗi nghi ngờ ập đến trong tâm trí tôi.Tại sao ba lại quan tâm tôi đến thế? Ba nghi ngờ gì sao? Ba có phải là một kẻ trong bọn chúng không?

“Chẳng có điều gì khiến con buồn hết, ba à. Con chỉ…, à…ừm… lẩm nhẩm lời bài hát một mình theo điệu nhạc thôi.”

“Ừ, được rồi. Ba sẽ gọi con khi người ta giao pizza tới.”

Ba dời bước, cánh cửa đóng lại sau lưng.

“Màyđang sống một cuộc sống dễ chịu, Marco,” tôi thầm nói. Tôi có thể tin tưởng ba cho tới chết. Tôi có thể cố gắng cứu thoát mẹ tôi và kết thúc bằng cái chết. Và bù vào đó tôi có thể khiến nguyên đám bạn bị giết và kết án toàn bộ loài người.

Tôi nhìn vào những trang sách tôi phải đọc.“Điều đó sẽ xảy ra. Không phải tối nay.”

Rồi tôi nghĩ tới ba, đang ngồi ngoài phòng khách và chăm chú vào trò chơi. Ai mà biết được ba có còn thực sự là ba của tôi nữa không? Tôi không thể hoàn toàn tin ba. Tôi không thể xuống nhà và kể cho ba nghe tất cả những vấn đề của mình. Nhưng, nếu ngồi xem trò chơi với ba, thì tôi chắc chắn là tôi có thể làm được.

“Chúng không phải là những con cá mập bình thường,” Cassie khẳng định.“Chúngđã bị điều khiển, bị kiểm soát. Chúng hành động như một đàn, trong khi cá mập không hề biết hợp tác với nhau.”

Tụi tôi lại hội nhóm ở cánh rừng gần trang trại nhà Cassie.

“Liệu chúng có bị Mượn xác không nhỉ? Tụi mình đã phát hiện ra cả những con ngựa bị Mượn xác rồi cơ mà.” Rachel thắc mắc.

Ax nói.

“Có thể chúng cấy điện cực hay thứ gì đó vào,” tôi gợi ý.

Đứa nào cũng thấy rùng mình trước ý tưởng này. Ai mà biết được? Tụi tôi đã xém bị tàn sát bởi một đàn cá mập rất không bình thường.

Tobias nói.

“Vậy thì tụi mình càng có lý do để chui vô trỏng,” tôi nói.

Jake hơi nhướn mày nhìn tôi. Rachel thì gật đầu nhất trí. Tôi thừa biết Jake đang nghĩ gì. Nó đang nghĩ rằng tôi có những lý do riêng của tôi. Những lý do mà chỉ có tôi với nó biết…

Tôi lắc nhẹ đầu, nói với nó là không. Không, tôi không nói gì với mấy đứa kia. Chưa nói. Có thể là sẽ không bao giờ.

Jake nhún vai bỏ qua. Nhưng tôi có thể thấy nó không vui.

“Mìnhđồng ý trở lại đó,” Jake nói. “Chắc chẳng có tên Mượn xác ngoại cảm nào khác đâu.”

“Anh có nghĩ cái sinh vật trông như ếch trên tàu ngầm là một tên Leeran không?” Cassie hỏi Ax.

Ax có vẻ bối rối.Bách khoa toàn thư các dạng sống trong Ngân hà.>

“Bồ kiếm cuốn đó ở đâu thế?” Tôi hỏi.“Trong thư viện địa phương có không nhỉ?”

Tobias đặt vấn đề.

“Bồ sẽ không thích nghe câu trả lời đâu,” tôi lẩm bẩm.

Cả đám cười ầm lên.

“Tụi mình phải tính chuyện đối phó với mấy con đầu búa thôi,” Cassie nói.“Mìnhđoán là chúng sẽ rượt bất kể con gì không phải là cá mập đầu búa. Trong khu Lâm Viên chẳng có con đầu búa nào, nhưng ở khu bể cá Thế Giới Đại dương thì có đấy, một con đầu búa cỡ bự luôn. Dài gần bốn mét rưỡi.”

“Hừm, xin lỗi nhe,” tôi nói, “nhưng đã có ai nghĩ tới việc cả đám tụi mình phải ở trong cơ thể gốc khi thâu nạp một con trong lũ cá mập đó hay chưa?”

Câu này vừa buột ra khỏi miệng tôi đã thấy hối tiếc. Mới phút trước còn hăng tiết vịt, mà phút sau đã lại muốn co vòi. Sau cái thành tích chạy trốn hôm trước, tôi đâu có muốn bị xem là chết nhát.

Cho nên, tôi đế thêm,“Nhưng này, ai sẽ làm việc với mấy lão cá mập bé bỏng ấy trước đây?”

“Bồ chứ còn ai nữa,” Rachelđốp ngay.

Tôi cảm thấy như vừa bị nhỏ này đá một phát đau điếng. Có thể là nhỏ cũng chả có ác ý gì đâu. Nhưng tôi tự cảm thấy mình hổng còn đường nào thoát lui. Má tôi đỏ dừ lên. Tôi quay đi, giả bộ như đang quan tâm sâu sắc đến mấy con bọ đang bò lên một thân cây.

“Tụi mình phải đi ban đêm,” Cassie nói. “Tối nay được đấy. Nhớ là ngày mai còn phải đi học đó nha.”

“Quên vụ học đi,” tôi gắt gỏng nói.“Ngày mai có cuộc họp cuối khóa. Tụi mình có thể chuồn sớm, chả ai thèm để ý đâu. Khối gì thời gian để bay ra cái đảo đó.”

Jake gật đầu.“Nhất trí. Thế Giới Đại dương tối nay, còn ngày mai tan trường thì ra đảo. Mình còn phải chuẩn bị vài lý do nghe lọt tai chư vị sư huynh phòng khi về trễ nữa chứ. Mình không muốn bị giũa te tua lần nữa đâu…”

Chiều đó, tôi nói với ba rằng tôi tới nhà Jake để làm bài tập. Tôi thòng thêm rằng có thể tôi sẽ về hơi muộn một chút. Ba bảo nếu tôi cần ba tới đón thì cứ gọi….

Tụi tôi bay đến khu Thế Giới Đại dương rồi đáp xuống  một công viên tối tăm và hoang vắng. Tụi tôi hoàn hình, tất cả đều trở lại làm người, tất nhiên là trừ Tobias và Ax. Tếu thiệt: trong lốt mòng biển, tôi lại thấy dễ chịu trong cái công viên tối tăm hoang vắng đó; thế mà, với tư cách người, tôi lại thấy hoàn toàn lạc lõng. Tôi cảm thấy như mình sắp gặp rắc rối to.

Thế Giới Đại dương là một cơ sở mới, có nhiều bể cá lớn, cái nào cái nấy bự bằng cả một toà nhà cao ốc. Có một đường hầm bằng nhựa trong mà bạn có thể đi xuyên qua trên băng cuốn tốc độ chậm. Đường hầm này băng thẳng qua nước. Cá lội tung tăng xung quanh bạn và cả trên đầu bạn.

Nhưng tụi tôi tới đó đâu phải để tham quan, đâu phải chỉ ngó con đầu búa không thôi, tụi tôi còn phải sờ vào nó nữa chứ.

“Mấy con cá mập này được cho ăn no đủ, nhưng chắc chắn là chúng hổng giống thú cưng rồi. Giá mình biết cách để thâu nạp chúng nhỉ.” Cassie thì thào trong lúc dẫn đường cho cả bọn ra chỗ bể cá mập.

“Cá mập - thú cưng. Cộng với vụ thi cưỡi cá heo, bọn mình sắp được dành cả một chương trình biểu diễn trên kênh thể thao ESPN rồi đó nha,” tôi nói nhưng chẳng đứa nào thèm cười cả. Thiệt tình mà nói, lúc này tôi đang sợ đến thắt cả ruột luôn đó.

“Mình có ý này,” Rachel nói. “Bọn mình sẽ biến thành cá heo rồi chui vô bể. Mấy con cá heo chống lại một con đầu búa…” nhỏ nhún vai, làm như bọn tôi thừa sức hình dung ra phần còn lại….

Cassie như bị sốc.“Đánh con cá mập tội nghiệp đó cho nó ngắc ngứ á? Và lại còn đánh khi nó không hề tấn công mình nữa chứ!”

Rachel đưa tay lên phân bua.“Nó là cá mập thôi mà, Cassie. Một con cá mập. Người ta ăn thịt cá mập mà.”

“Và ngược lại,” tôiđế thêm.

“Nhảy xuống hồ,” Jake nói. “Làm cách nào tómđược một con cá mập trong dạng người?” Nó nhìn sang Ax. “Hay trong dạng Andalite.”

Cassie mở miệng toan nói gì đó. Nhưng rồi, nhỏ chỉ mím miệng theo cái lối nhỏ vẫn hay làm mỗi khi không tán thành việc gì đó.

"Lũ cá mập có thể chết hết cho tới khi tui chạm được vào người chúng,” tôi nói. Tôi cười như thể tôi vừa pha trò. Nhưng, đó không phải là một trò đùa.

Tobias nói.

“Vậy là bồ cùng phe với Cassie hả?” Tôi hỏi nó.

Tobias gặp ít nhiều khó khăn khi bị giam hãm trong lốt diều hâu.

“Thôiđược rồi,” Cassie gắt gỏng nói.“Cứ thống nhất vậy đi.”

Tụi tôi bước tới các bể cá. Có cả thảy ba cái bể bự hình bầu dục trông na ná như bể bơi. Chúng được xây nhô lên để tạo không gian cho đường hầm nhựa trong bên dưới.

Không có một tiếng động nào ngoài tiếng bước chân của tụi tôi trên thềm bêtông. Chả thấy được gì ngoài bóng tối thăm thẳm, những vũng sáng lác đác từ những ngọn đèn leo lét càng làm tăng thêm vẻ âm u. Những bụi cây được chăm sóc kỹ lưỡng trải dọc theo lối đi. Tobias đang vỗ cánh bay chợt bất ngờ sà xuống.

Nó thông báo.

Cả bọn vọt vô nấp trong các bụi cây. Tôi“hạ cánh” nặng nề trên hai cái cùi chỏ rồi lộn vòng, nấp dưới giàn ngụy trang những lá nhỏ và cành cứng.

Ax cũng nhảy nhưng các bụi cây chỉ cao chừng bảy tấc, và Ax lại không thể lăn được.

Một tia sáng đèn nhoáng lên!

“Đứng yên! Không được cục cựa! Cái quái gì thế này…”

Tôi nghe thấy tiếng súng lên cò.

Dòm qua bụi cây, tôi thấy một vòng trắng của ánh sáng đèn đang rọi thẳng vào Ax.

“Mi là giống quái quỷ gì đây hả? Ơ này, đại úy! Ông lại đây mà xem nè!”

Ax hỏi.

Thêm tiếng bước chân khác rầm rập tới.

“Ôngđại úy! Ông nhìn thử vật này coi! Jeez, ông nhìn nè.”

Người bảo vệ đầu tiên vẫn rọi đèn lên Ax. Nhưng ánh đèn đang rung lên, lẩy bẩy. Chả có gì ngạc nhiên cả. Ax là thứ mà bạn sẽ không đời nào muốn gặp trong một đêm tăm tối giữa một khu bể cá đại dương.

Viên đại úy rọi ánh đèn thứ hai. Rồi tôi nghe thêm tiếng súng lên cò.

“Nó là cái gì á?” Viênđại úy bình tĩnh nói.“Nó là một tên Andalite đấy. Chắc chắn nó là một tên Andalite.”