CHƯƠNG 14
ÙÙÙÙÙMMMM!
Một đợt sóng giáng vào tôi, đẩy tôi ngã chổng vó. Nước nâng tôi lên rồi kéo tuột đi trong đường hầm bằng nhựa. Tôi đi một đằng, mấy đứa kia đi một nẻo.
Tôi thấy tên đại úy ở ngay phía trước tôi. Tôi co chân đạp hắn một phát. Hắn gục xuống và nước tràn qua hắn.
“Jake! Rachel!”tôi hét lớn. Không đứa nào trả lời.
Nhưng rồi tôi không thể la hét được nữa. Nước tràn qua đầu tôi, ngập kín cả đường hầm.Tôi quờ quạng ngoi lên nóc hầm, toan hít lấy một bọt khí lớn ánh bạc chạy ngoằn ngoèo mà tôi vừa bắt gặp. Thay vào đó, tôi hớp đầy một miệng nước mặn chát.
Biến hình, mình ngu quá!Tôi tự nhủ. Tôi cần biến hình thành cá heo. Không! Không phải cá heo. Cá heo cần phải ngoi lên mặt nước để thở. Phải là cá. Lâu rồi, tôi có biến hình thành cá hồi. Liệu tôi còn gọi lại được nó không nhỉ?
Dòng nước cuồn cuộn lôi tôi đi xềnh xệch dọc đường hầm. Và tôi chợt nhận ra rằng tôi không chỉ có một mình. Quanh tôi có đầy cá, lớn có nhỏ có. Tất cả đang bơi lội tung tăng.
Không khí! Tôi cần không khí!
BỐp! Vật gì đó va vào tôi. Nó vừa sượt qua tôi, làm tôi chúi nhủi ở trong nước. Một cơ thể chăng? Tôi quay ngắt nhìn trong nước. Thấy tôi chuyển động, con cá mập quay trở lại.
Tôi hét lên vì khiếp sợ, nhả ra những bụm khí quý giá còn trong phổi. Tôi quơ tay, đạp mạnh chân vụt đi trong nước.
Tôi bắt đầu bơi. Tôi phải quay ra chổ đường hầm bị bể. Ra chỗ cái lỗ mà Ax đã tạo ra. Nếu tôi chui qua được đó, tôi sẽ lên được mặt nước.
Không khí! Không khí! Phổi của tôi rất bỏng! Tôi cảm thấy cổ họng se lại khi hai lá phổi hối hả đòi dưỡng khí.
Tôi bơi ngược đường hầm với con cá mập biếng nhác bám theo sau. Hồn vía tôi đi đâu hết cả. Hai chân tôi rụng rời vì sợ, cứng đơ ra vì thiếu dưỡng khí.
Không còn thời gian để biến hình nữa, chỉ còn thời gian để đào thoát thôi…
Kia rồi! Hình như là cái lỗ từ vết chém của Ax. Khoan đã, cái lỗ này quá tròn…Tôiđạp mạnh chân, chòi lên cái lỗ thẳng đứng. Bất chợt đầu tôi nhô ra khỏi mặt nước. Không khí! Tôi hít nó đầy phổi, thở hẳn ra, rồi hít tiếp hơi nữa, tạo ra hàng loạt âm thanh hổn hển và đứt đoạn.
Tôi đang ở trong một đường ống thẳng, rộng chưa đầy một mét. Nó nối lên phía trên tôi chừng hai ba mét nữa và ở trên đỉnh của nó là một tấm lưới kim loại.
“Máyđiều hòa không khí,” tôi hổn hển nói. Người ta thông hơi cho đường hầm thế này đây. Nhưng tôi không thể với tới tấm lưới trên đầu. Và tôi vẫn còn đang chấp chới trong nước.
Tôi chúi mặt xuống nước, mở to mắt nhìn con cá mập đang trồi lên. Tôi tì chân vào một bên hông của ống thông hơi, hai tay tì vào hông bên kia, rồi cứ thế bò lên thoát ra khỏi nước.
Khi tôi còn ở dưới nước, tôi thấy cái đầu búa gớm guốc đó, với những con mắt chết chóc ở mỗi bên đầu.
Cách này giúp tôi lên thêm được ba tấc nữa. Nhưng ống nhựa lại trơn tuột, mà tôi thì lại quá yếu để bám giữ được lâu.
“Đi giết con gì khác đi, đồ quái vật!” Tôi hét lên với con cá.
Cái đầu liền biến mất dưới nước. Nhưng trong thâm tâm tôi biết rõ nó vẫn còn ở đó, vẫn đang chờ đợi.
“Áá á! Ááá”Tay trái của tôi bị trượt và xém hụt khỏi thành miệng ống. Tôi sẽ rơi xuống mất thôi.
Chỉ còn có một cách. Tôi phải thu nạp ADN của con cá mập đó.
Các con thú sẽ đờ đẫn khi mày thu nạp chúng, tôi tự nhủ. Thật khùng hết sức! Tôi không giữ được nữa. Nếu tôi rớt khỏi thành ống, hy vọng duy nhất của tôi là tóm được con cá mập đầu búa.
Con cá mập lại tòi cái mõm nó lên khỏi mặt nước. Hoặc vào lúc này hoặc chả còn dịp nào khác nữa…
“Nếu như mày có đánh chén tao,” tôi nói với con cá mập,“thì làm lè lẹ nha.”
Tôi thả lỏng người và rơi xuống. Rơi thẳng lên con cá mập.
Hóa ra là dù có dữ dằn đến mấy, cá mập vẫn không quen với việc bị một người la hét, chấp chới, hoảng loạn rơi thẳng lên mình nó…
BÕ Õ ÕMMM!
Tôi tông vào con cá mập, húc nó cùng tuột trở lại đường hầm chính.
Trước khi con cá mập kịp định thần, tôi với tay tóm lấy vây lưng của nó, cố hết sức tập trung tư tưởng. Và với sự nhẹ nhõm sâu sắc của tôi, con cá mập đầu búa bỗng dịu đi và trở nên đờ dẫn.
Tôi quàng tay ôm con quái thú khổng lồ, cùng nổi lên qua cái lỗ mà Ax tạo ra. Đến với không khí, với các vì sao, với tự do.
Con cá mập vẫn tiếp tục trong trạng thái đờ đẫn khi đầu tôi ló ra khỏi mặt nước. Tôi đang ở một trong các bể cá. Và ở mép bể tuốt bên trên, tôi thấy những khuôn mặt lo lắng đang nhìn xuống.
“Ê, mấy bồ làm gì trên đó vậy?” Tôi hỏi.
“Marco! Bồ vẫn còn sống!” Cassie thốt lên.
“Chứ sao. Mình còn mang theo cả gã này để giới thiệu với mấy bồ nè. Nhảy xuống đây đi. Thời cơ đầu búa đã đến rồi đó.”