CHƯƠNG 15
Ngày hôm sau, trên các báo đều chạy tít lớn về tai nạn khủng khiếp đã xảy ra ở khu bể cá Thế Giới Đại dương. Hai người bảo vệ mất tích cùng với nhiều con cá.
Một người bảo vệ vô sự đã thuật lại câu chuyện kỳ lạ về một sinh vật nửa hươu nửa người. Phát ngôn viên của Thế Giới Đại dương quả quyết rằng những người bảo vệ đã nhậu xỉn, bắn súng chỉ thiên làm bể đường hầm…
Ngày thứ hai, tôi nộp năm trang viết ba láp về cuốn sách. Tôi viết bài trên xe buýt. Thứ Năm, thầy trả bài, tôi nhận điểm D trừ. Thầy phê,“Emđã cố gắng, Marco. Viết lại bài khác. Lần này nhớ phải đọc trước khi viết.” Tôi biết nói gì đây?
Tụi tôi quyết định đợi đến cuối tuần mới trở lại chỗ cái tổ hợp gần đảo Royan đó. Trốn ra khỏi nhà vào ban đêm thật là nguy hiểm. Nếu như một đứa nào trong đám tụi tôi bị bắt gặp và no đòn, tụi tôi sẽ phải ngưng hoạt động một thời gian. Tôi đã thôi không còn vẩn vơ đến việc mấy đứa kia nghĩ gì về sự trốn chạy cá mập của tôi nữa. Những hành động của tôi tại Thế giới đại dương đã giúp tôi cân bằng trở lại. Và tôi cũng hết sợ cá mập luôn rồi vì tôi đã có ADN của nó trong người. Tôi muốn biến hình thành cá mập để thưởng thức cái cảm giác tàn nhẫn và bất hãi. Hoàn toàn lạnh lùng không cảm xúc. Tôi nằm mơ đến chuyện này hai lần rồi. Cả hai lần tôi đều mơ thấy tôi có thân hình cá mập nhưng khuôn mặt vẫn là của tôi. Cả hai lần tôi đều thấy có ai đó đang làm một việc gì đó thật là khủng khiếp. Tôi không nhớ được đó là việc gì, tôi chỉ nhớ suy nghĩ của tôi lúc đó,trời ơi, thật kinh hoàng. Nhưng vì trong mơ, tôi là cá mập nên cho dù có xảy ra chuyện gì khủng khiếp thế nào đi nữa, tôi vẫn thấy an toàn. Ước gì tôi có thể nhớ được sự việc đó. Tôi nghĩ có thể là có ai đó bị giết. Một giọng nói của một phụ nữ vẫn còn vang vang trong đầu tôi,“Cứu tôi, cứu tôi với.” Tôi nhớ tiếng kêu cứu đó nhất. Nhưng đôi lúc lời kêu cứu đó lại là“Cứu cậu ấy, hãy cứu cậu ấy.” Nó làm tôibối rối.
Thứ Năm tan học, tôi đi lang thang một hồi rồi đến phòng thể dục, rồi ra hồ bơi. Tôi ngạc nhiên thấy nó trống huếch. Mùi chất clorin sát trùng và mùi ẩm mốc thiệt khó chịu.
Hồ bơi được viền quanh bằng gạch trắng còn dưới đáy thì lót gạch màu xanh đậm.
Có một cầu nhảy và một tấm ván nhún. Trên một bờ tường có những cửa sổ ở tuốt trên cao, nhưng ánh sáng chủ yếu lại là đèn huỳnh quang. Ngoài ra ở trong nước cũng có ánh sáng giống như ánh đèn pha xe hơi. Tuy vậy, cách chi đó tất cả trông vẫn cứ lờ mờ, cho dù có bao nhiêu ngọn đèn được bật lên đi nữa.
Tôi biết cái tôi định làm thật ngu xuẩn. Nhưng tôi cũng biết rằng nếu tôi không làm điều đó ở đây thì tôi sẽ làm điều đó ở một nơi khác, thậm chí còn ngu xuẩn hơn nữa. Như bồn tắm nhà tôi chẳng hạn.
Tôi thay đồ rồi trở lại kiểm tra bể bơi thêm lần nữa. Chả có ai cả. Không có ai ở chỗ các băng ghế. Không có ai dưới nước. Hồ bơi không một gợn sóng.
Tôi nhảy vào hồ, ở chỗ có vạch ghi hai thước rưỡi và bắt đầu thực hiện điều mà tôi mong muốn từ hôm Chủ nhật đến giờ. Tôi bắt đầu tập trung nghĩ về con cá mập. Tôi thấy nó trong ký ức tôi. Thấy nó đang rượt tôi chạy dọc cái đường hầm nhựa đó.
Tôi hình dung lại cái lúc tôi sờ vào làn da như giấy nhám của con cá mập và đưa nó vào trạng thái đờ đẫn của thời gian thâu nạp ADN. Và rồi, từ từ, tôi cảm thấy những thay đổi bắt đầu.
Khởi đầu là âm thanh lóc bóc từ các xương xẩu đang tan biến của tôi vì cá mập làm gì có xương. Chúng chỉ có sụn thôi mà…
Xuyên qua nước, tôi thấy đôi chân của tôi bắt đầu kéo dài ra. Các ngón duỗi ra, duỗi ra nữa, cho đến khi mỗi ngón chân dài đến cả ba tấc. Các bắp chân tôi cũng giãn ra theo các ngón. Tôi hoàn toàn sửng sốt khi nhận ra mình đã chạm tới đáy hồ.
Có chuyện gì đó vừa xảy ra với cái lưng của tôi. Tôi cảm thấy có thứ gì đang mọc ra ở đó, và đang lớn dần lên. Tôi với ra sau bằng những ngón tay vẫn còn là của người và chạm phải vật gì đó hình tam giác. Tôi đang mọc vây lưng!
Tôi cảm thấy miệng mình ngưa ngứa, ngứa một cách kỳ lạ. Răng cá mập đang lắp đầy miệng tôi.
Và rồi….
“Ê, xéo ra khỏi hồ đi!”
Có một tiếng bõ õm lớn, rồi thêm một tiếng nữa. Tôi dáo dác nhìn quanh. Hai cái đầu đang hướng về phía tôi, hai cặp tay khỏe đang ào ào khuấy nước.
Đó là Drake và Woo. Hai tên ngáo chuyên bắt nạt người ta. Chúng cũng là những tay bơi cự phách của đội bơi nhà trường. Ít ra là Drake, còn Woo chỉ là một tên đại ngố.“Xéo ra khỏi hồ đi, thằng nhãi ranh!” Woo hét.
“Đừng để bọn tao đục mày nhe, Marco.” Drake hùa theo.
Lúc này tôi chỉ sợ bọn chúng lặn xuống và thấy rằng tôi… thật bất bình thường. Từ trên mặt nước, có thể chúng chỉ nghĩ rằng cặp giò cực dài của tôi là do nước làm méo mó thôi…
Tôi bắt đầu biến hình ngược lại. Sao tôi ngu dữ vậy nè! Jake mà biết được chắc nó sẽ dần tôi nhừ xương. Tôi cố hoàn hình thật nhanh. Các ngón chân của tôi hẫng khỏi đáy bể..
Nhưng thằng Woo đã ngả lưng lên nước, nhấc một giò lên và đá tôi ngay giữa ngực.
Tôi không kịp thấy chân nó phóng tới và không kịp né cú đá.
“Hự ự!” Không khí ùa ra từ phổi tôi. Tôi ôm lấy ngực.
“Đã bảo xéo rồi mà,” Drake nói. “Đục cho mày một trận bi giờ, cái tội không biết lễ độ. Muốn giữ cái thân còm của mày thì xéo ngay khỏi hồ đi.”
Drake đang cho tôi một cơ hội để rút dù. Tôi chỉ còn mỗi việc là quay đầu bỏ đi. Và tôi đã làm như thế.
“Ừ, phải đó. Chạy về nhà với má mày đi. Marco-dỏm,” Woo nói.
“Nóđâu làm vậy được,” Drake nói, giọng còn ra vẻ nhân đạo.“Má nó chết rồi mà.”
“Ô, hu hu,” Woo nhạo báng.“Ô, hu hu, hu hu.” Nó làm một động tác như đang gạt nước mắt.
Tôi nhìn thằng Woo trân trối.
“Nhìn cái kiểu gì vậy?” Woo sừng sộ nạt.“Dám chiếu tướng tao kiểu đó là tiêu mày rồi con.”
“Mắt nó làm sao kìa.” Drake nói. “Nhìn mắt nó coi, Woo.”
“Marco?” Giọng Jake đột ngột vang lên.
Tôi thấy mặt thằng Woo chợt biến sắc. Giờ thì nó đang nhìn qua lưng tôi.
“Có chuyện gì vậy, Marco?” Jake cất tiếng hỏi, cố lấy giọng thật tỉnh.
“Hay quá ha.” Drake nói. “Thằng Jake-đô đến cứu thằng oắt con Marco dỏm.”
Tôi nhăn mặt, nhe răng ra nói với Jake.
“Mình cóc cần bồ giúp.”
Những cái răng cá mập đầy mồm làm giọng tôi lạc đi. Ánh mắt Jake lóe lên những tia sửng sốt và lo lắng.
“Thôi bỏ đi, Marco,” Jake nói.
“Nó dám nói xấu mẹ mình,” tôi nói.
“Nó không phải là kẻ có lỗi với mẹ bồ,” Jake nói. “Đừng trừng phạt nó vì những tội lỗi mà kẻ khác đã gây nên.”
Không biết hai thằng đầu gấu kia nghĩ gì về mẩu đối thoại giữa tôi và Jake, chỉ thấy chúng nín thinh. Mắt thằng Woo đảo từ từ sang Jake. Nó đang bối rối và lo lắng. Mấy thằng hay bắt nạt đâu có quen nghe nạn nhân của chúng ăn nói và hành động như thể đang nắm quyền sinh sát trong tay. Hay cũng có thể nó ớn cái cách tôi nhìn chằm chằm vào nó cũng nên…
“Hãyđể dành nó cho những kẻ xấu thực sự, Marco,” Jake ngăn tôi.
Tôi hoàn hình trở lại. Miệng tôi ngưa ngứa khi hàm răng người thay thế những chiếc răng nhọn hoắt của cá mập. Tôi trèo lên khỏi hồ bơi.
“Có chuyện gì xảy ra với bồ thế?” Jake hỏi ngay khi tụi tôi ra khỏi chốn đó. Tôi nhún vai và gặng cười.
“Chẳng có gì cả, Jake. Tui thấy thằng Woo có vẻ gì đó giống một con cá. Bồ có thấy thế không? Tui thì thấy vậy đó.”
Chẳng có một chút xíu gì đáng buồn cười cả. Nhưng đó là những gì tôi có thể nghĩ ra. Jake đá sang tôi một cái nhìn dài mút chỉ.
“Tốt hơn là bồ nên đứng ngoài vụ này, Marco à.”
Tôi cười phá lên.“Jake, bồ sẽ phải giết tôi nếu muốn tôi không lai vãng tới hòn đảo đó.”