← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Khi tổ tiên loài người đang tìm cách lột vỏ chuối thì cá mập đã bơi dưới đại dương hàng trăm triệu năm.

Mọi người nói với bạn,“Ồ, bạn không phải sợ cá mập. Có nhiều lý do khiến chúng sợ con người hơn là con người sợ chúng.”Đúng. Loài người giết hại cá mập nhiều hơn là cá mập giết hại loài người. Điều này có khiến bạn cảm thấy khá hơn tẹo nào trong trường hợp bạn bị một con cá mập xém ngắt bạn ra làm hai mảnh ngay tại eo không? Chắc chắn là không. Cá mập là một cỗ máy giết chóc. Hầu hết cá mập đều sát cá. Ở một số nơi trên thế giới, chúng còn giết cả hải cẩu. Chúng giết cá heo. Chúng giết cả cá voi nếu chúng kiểm soát được nó. Và chúng giết người. Một vài loài cá mập giết người như: cá mập trắng, cá mập xám,… và cá mập đầu búa.

Tôi đã biến thành một cỗ máy giết người. Hoàn toàn không sợ hãi. Vô cảm. Trong óc cá mập không có chỗ cho bất cứ gì khác ngoài GIẾT.

Cá mập không biết đến gia đình hay con cái. Không phụ thuộc. Chỉ là một sinh vật cô độc với những tam giác sắc lẻm, nhọn hoắt. Một thứ không ngừng chuyển động, đuổi theo mùi máu. Một trí não lạnh lùng, hệt như một lưỡi dao bằng thép sáng loáng, nhọn hoắt, đầy tử khí.

Đó là một trí não quét sạch sẽ những ý thức rối rắm của con người và chỉ biết tìm kiếm một thứ gì đó để giết và ăn thịt.

Con cá mập quay ngoắt về nơi phát ra mùi máu. Cái đuôi dài của tôi biếng nhác quẫy trong nước. Cái đầu búa của tôi có tác dụng y như một tấm lặn, cho phép tôi quay hướng này hay hướng khác. Nhãn quan của tôi rõ lên một cách bất ngờ, chẳng thua kém nhãn quan người tí nào.

Tôi nghe được và tôi cũng cảm nhận được những giác quan khác không hề có ở người. Khi một con cá đến gần, tôi cảm thấy tiếng lách cách phát ra từ dòng điện của chúng. Và ở một độ sâu nhất định, tôi phát hiện ra mình cảm nhận được cả từ trường Trái Đất. Tôi biết đâu là hướng Bắc, đâu là hướng Nam mặc dù chả biết chúng có nghĩa là gì.

Nhưng đặc biệt nhất là tôi ngửi được. Tôi ngửi được nước khi tôi hút nó vào và lừ đừ nếm. Và ngay lúc này đây, tôi ngửi thấy mùi máu.

Tôi bám theo hơi máu. Chỉ là vài giọt máu ít ỏi, một vệt mỏng lưa thưa hòa tan trong hàng tỉ lít nước biển cuồn cuộn, song tôi vẫn ngửi thấy nó.

Tôi bám theo hơi máu ở trong nước. Nếu mùi máu nồng hơn ở lỗ mũi bên trái thì tôi tạt trái. Nếu nó nồng hơn ở bên phải thì tôi ngoặt phải. Nó dẫn tôi đến con mồi. Nó sẽ dẫn tôi đến thức ăn. Vết máu đến từ rất gần, quanh đây! Tôi cảm thấy nó, và một sự khích động lạnh băng xâm chiếm hết người tôi.

Máu! Một con thú bị thương! Mồi!

Nhưng tôi cứ quay đi quay lại mãi, quẩn quanh ở những vũng nước cạn hơn và… mỗi lúc mỗi thất vọng. Nó ở đâu ta? Cái con thú bị thương đó đâu rồi? Con mồi của tôi đâu?

Mấy đứa kia cũng quay vòng vòng quanh đó. Một trong mấy đứa nó cạ vào tôi. Giấy nhám cạ giấy nhám. Tụi nó cũng đang tìm thứ ấy: con mồi đã nhả ra cái mùi máu làm tụi tôi điên đảo.

Nó đâu rồi?

Bộ não cá mập trở nên lúng túng, bối rối.

Và ngay ở cái khoảnh khắc lúng túng và bối rối đó, bộ não thép của con cá mập phát ra một tiếng rạn nhỏ. Một tiếng rạn rất nhỏ. Vừa đủ để bộ não người của tôi sực nhớ lại hình ảnh của một bàn tay người đang rịn máu do một vết cứa nhỏ.

Tay tôi! Tay của tôi! Của thằng nhóc người có tên là Marco.

Tôi la lên.

Nhưng mấy đứa kia có thèm nghe đâu. Tụi nó vẫn đang tiếp tục xà quần, khép lại thành những vòng tròn mỗi lúc mỗi hẹp hơn, dòm dõ, tìm kiếm, lùng sục cái nguồn đã để tuôn ra máu.

Phải mất vài phút tụi tôi mới trở lại là chính mình.

Cả đám đều hơi run rẩy…

Tobias là đứa đấu tranh với trí não cá mập dễ dàng nhất. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Bình thường, nó cũng là một con chim săn mồi. Rất có thể trí não của cá mập và diều hâu chẳng khác nhau là mấy.

Ax cũng ổn. Không phải vì người Andalite giống cá mập. Chẳng qua là vì ảnh đã từng biến thành cá mập rồi.

Cassie vừa nói, vừa cười căng thẳng.

Rachel nói.

Tụi tôi đã tỉnh táo được một chút. Tụi tôi đã từng tự mãn rằng mình có khả năng kiểm soát hình biến. Nhưng cá mập không giống những con thú khác. Tôi cho rằng, ở mức độ bảo vệ khả năng sinh tồn căn bản nhất, bộ não nguyên sơ của loài cá mập thực sự hay hơn nhiều so với bộ não con người. Nó biết nó cần gì. Và sức mạnh của việc biết rõ và không mảy may nghi ngờ điều mình muốn thì thật là ghê gớm.

Tụi tôi bơi quanh đảo, trở lại cái tổ hợp dưới nước giấu sau hình chiếu ba chiều. Lần này tụi tôi hy vọng sẽ đi thẳng một lèo qua mấy con cá mập siêu bự đã xém nữa thịt tụi tôi hồi còn là cá heo.

Tụi tôi bơi thẳng qua cái mà bề ngoài trông hệt như lòng biển, ngay trước tổ hợp nọ. Bằng những con mắt cá mập chết chóc, tôi nhòm qua các cửa sáng. Một cửa sổ nhìn vào một khu vực chộn rộn hình khối. Cửa sổ kia nhìn vào một căn phòng riêng tư hơn.

Những con cá mập canh gác bơi ngang qua và bơi quanh tụi tôi, không một mảy may chú ý.

Rachel nói.

Ax cảnh giác.

Đây là thời điểm thường thì tôi phải pha trò. Nhưng ngay lúc đó, tôi thấy một phụ nữ bước vào căn phòng tách biệt nọ. Bà ta trông méo mó bởi tấm kính lồi, bởi nước và bởi chính cặp mắt cá mập thích nghi với nước của tôi.

Và tôi biết bà là ai…

Và tôi quên bẵng phải tìm ra một câu gì đó vui nhộn để chọc cười.