CHƯƠNG 23
Ba đứa tôi lao ra khỏi phòng. Tôi vừa chạy vừa biến hình thành con dã nhân. Tụi tôi đang lao vào chiến đấu. Và mặc dù con dã nhân không phải là một con thú hung dữ, nó vẫn là một con thú cực khỏe.
Lúc tụi tôi chạy đến cánh cửa dẫn ra ngoài thì tôi đã biến hình xong. Tobias đã bay được rồi và Ax đã là Ax.
Tôi tông cửa ra ngoài. Thật ra tôi đã quên béng rằng tôi đang ở trong lốt dã nhân và vì vậy đã mở cánh cửa quá nặng tay đến mức nó xé tung cả bản lề ra.
Điều mà tôi thấy là một khung cảnh tan hoang. Có những tên Hork-Bajir bị thương nằm lê lết quanh tổ hợp. Một tên Taxxon hôi thối, dập nát đang bị nhai rau ráu bởi một tên đồng hương Taxxon. Một con gấu xám, một con cọp, và một con sói đã gây ra những thiệt hại khá nghiêm trọng. Nhưng giờ thì tụi nó đã bị dồn vào một góc, bị bao vây bởi những tên Hork-Bajir đã hơi gờm nhưng lại đầy quyết tâm.
Visser Một, mẹ tôi, đang rảo bước về phía chúng, vẻ khinh suất. Dọc đường, hắn đá vào một tên Hork-Bajir bị thương, thúc tên này đứng dậy chiến đấu tiếp. Nửa tá Hork-Bajir đã đứng dậy, theo hắn.
tôi nói ngắn gọn.
Tobias nhắc nhở.
tôi nói.…>
Tôi lạch bạch lao tới. Tobias vỗ cánh bay lên. Còn Ax thì chạy tới với cái đuôi vênh lên sẵn sàng.
Ax hăng hái nói.
Tôi hét lớn.…>
Ax và Tobias phóng lên đầu. Tôi lao vào nhóm Hork-Bajir đi theo mẹ tôi. Chúng không thấy tôi lao tới.
BỤp! Tôi giáng một tên Hork-Bajir ngã lăn quay xuống sàn và hắn nằm luôn tại đó.
RẸ Ẹtt! Một tên Hork-Bajir quay ngược lại, quơ cánh tay. Những lưỡi dao ở cổ tay hắn chĩa vào tôi. Nhưng hắn đã bị thương rồi. Hắn quá chậm chạp. Cả tôi cũng chậm nốt. Nhưng tôi không bị hụt. Tôi tọng nguyên quả đấm đã nhân bự chần dần, nhiều lực hơn gấp chục lần võ sĩ quyền anh Evander Holyfields, vào trúng ngực tên Hork-Bajir. Bọn Hork-Bajir còn lại đều lui bước.
Mẹ tôi quay đầu lại.“Giết nó đi, đồ hèn! Giết nó cho ta.”
Một tên trong đám Hork-Bajir nhảy bổ vào tôi, cả chân lẫn tay hắn đều loé lên những lưỡi dao chết chóc. Tôi cố né, nhưng con dã nhân lại không được nhanh nhẹn cho lắm.
Tôi đã bị chém trúng! Tay trái tôi bị xả một vết sâu. Máu đang trào ra, thấm đầy lớp lông sẫm màu và thô kệch của tôi.
“Đúng đó! Giết nó đi!” Visser Một khoái chí nói.
Tên Hork-Bajir lại chém tôi lần nữa, không sâu bằng lần trước nhưng đau hơn. Cú chém xả một vết dài ngay cái mõm dã nhân của tôi. Các chiến hữu của hắn cũng quyết định rằng lúc này đã có thể an toàn xơi tái tôi….
Lầm to rồi, các con. Ta là một con khỉ đột. Người ta có thể nhìn một con khỉ đột và nghĩ,có gì đâu, nó chỉ nặng gấp đôi một người bự con, thậm chí không cao bằng nữa kìa.Vậy nó khỏe cỡ nào? Khỏe như thế nào? Bạn có thể dùng một cái búa tạ nện vào đầu nó, và nó sẽ tóm lấy cái búa và khiến bạn thưởng thức nó. Arnold Schwarzenegger, với cơ thể cường tráng của ổng, chỉ có thể bẻ ngược cổ tay tôi, nếu tôi thực sự muốn ổng làm vậy.
Trong tự nhiên, khỉ đột là loài vật hiền lành, dịu dàng. Nhưng tôi không chỉ là một con khỉ đột. Tôi là thằng Marco với sức lực của một con khỉ đột. Và phần Marco trong con khỉ đột-tôi không hề dịu dàng và hiền lành.
Tôi tóm lấy cái cổ rắn của tên Hork-Bajir bự con và xiết lại. Hắn điên cuồng chém tôi. Hắn túi bụi xả những lưỡi dao vào tay tôi. Nhưng tôi vẫn giữ chặt. Và với cánh tay kia, tôi tóm lấy cổ tay một tên Hork-Bajir nữa. Rồi tôi đơn giản giới thiệu chúng với nhau… theo một cách thức thô bạo.
Bọn Hork-Bajir thấy rằng như thế đã là quá đủ. Chúng bỏ chạy. Chỉ còn một mình Visser Một đứng lại đó.
Chỉ còn tôi và Visser Một, chỉ tôi và mẹ tôi.
“Sao, tên Andalite kia.” Visser Một bình tĩnh nói.“Ta thấy các ngươi đang hoan hỉ tận dụng tất cả những biến dạng hình tuyệt vời của Trái Đất. Nhưng ngươi nên biết rằng ngươi không thể nào thoát khỏi nơi này đâu. Tuy nhiên, nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta sẽ để ngươi sống.”
Tôi không nói gì cả, không thể. Bọn Yeerk nghĩ rằng tụi tôi là người Andilite. Đó cũng chính là điều tụi tôi muốn chúng nghĩ. Tụi tôi luôn lo ngại rằng nếu lỡ miệng nói chuyện với chúng, tụi tôi có thể để lộ ra điều gì đó khiến chúng biết được rằng tụi tôi là những con người.
Nếu chúng mà biết tụi tôi thật sự là ai thì thụi tôi đi đứt.
Nhưng chúng có một lý do thứ hai khiến tôi không thể nói ra chuyện với Visser Một. Tôi biết nếu tôi lỡ miệng nói với mẹ, tôi sẽ không bao giờ dừng được nữa. Tôi sẽ xổ ra tất cả. Tôi sẽ kể với mẹ tất cả mọi chuyện… bởi lẽ quá lâu rồi tôi không được tâm sự với mẹ. Tôi đã nghĩ về điều đó biết bao lần. Nhiều lắm, nhiều ghê lắm. Tất cả những chuyện mà tôi muốn kể với mẹ. Về cuộc đời tôi, bạn bè tôi, tôi làm gì ở trường, tôi chọc các thầy cô cười như thế nào.
Đôi mắt quá quen thuộc của Visser Một chợt rung lên.“Tên Andalite, nếu ngươi mà giết ta thì ngươi cũng sẽ chết theo ngay.”
Và rồi tôi nghe một giọng nói rin rít, hình như phát ra từ trong bụng, thốt lên,“Ha tu ma el ga su fa to li”. Một giọng nói sử dụng ngôn ngữ vũ trụ xa lạ, nhưng tôi hiểu nó. Tôi cảm thấy nó ở trong não của tôi. Nó cũng giống như ngôn ngữ ý nghĩ, chỉ có điều la sâu hơn, lắng động hơn. Giọng nói đó như đang sử dụng chính những từ ngữ của tôi ở trong não của chính tôi.
Điều nó nói lên có ý nghĩa là Đừng để bị lừa, thưa ngài Visser Một, nó không phải là một tên Andalite.
Tôi quay ngoắt lại. Ở đó, ngay sau lưng tôi, là một tên Mượn xác-Leeran với những tua cảm bay phất phơ. Tôi có thể đạp dẹp lép cái giọng lưỡng lự to lớn này mà không đổ lấy một giọt mồ hôi. Nhưng tôi chợt thấy lạnh cứng người….
Nó không phải là một tên Andalite, tên Leeran lặp lại. Nó là một tên người.
Khuôn mặt của Visser Một vẫn hoàn toàn vô cảm.“Không,đồ ngu,” hắn cười khẩy.“Nó là một con dã nhân. Chúng có liên hệ với loài người, nhưng không phải là người. Nó là một tên Andalite đang biến hình.”
Tôi xin ngài thứ lỗi vì đã cãi lại ngài, nhưng thưa ngài Visser…
Sau đó, có hai chuyện xảy ra gần như cùng một lúc, trong vòng có vài giây.
Tôi vụt thoát khỏi trạng thái đờ đẫn, quơ tay đấm vào tên Leeran ngay giữa cái miệng ếch của hắn.
Và từ ụ tàu gần đó, một con rắn vàng khổng lồ bất chợt ngoi lên.
“Visser Ba, nếu ta không lầm,” mẹ của tôi kỉnh khỉnh nói.
“Ta còn những binh sĩ khác, chẳng cần ngươi can thiệp đâu!” Visser Một nổi giận.“Và nếu ngươi không phải là một tên bất tài, một kẻ phản bội đế chế, thì ngươi hẳn đã quét sạch đám sâu bọ này chứ đâu để chúng còn sống đến tận bây giờ.”
Cái đầu rắn khổng lồ nhoẻn một nụ cười nham hiểm khi nó cúi xuống chúng tôi.
“Điều mà Hội đồng Tam Thập Trụ sẽ lắng nghe là việc ngươi để một dúm Andalite tự do tung hoành mà không bị trừng phạt.”
Visser Ba rít lên.
Visser Một hằn học đáp lại.
Thật là kì cục. Bạn phải hiểu rằng ngoài kia có một cuộc chiến gầm gào giữa đám bạn của tôi với bọn Hork-Bajir. Còn tôi thì đang đứng đó, vừa mới đấm mõm tên Leeran. Nhưng cả hai tên Visser hình như vẫn chỉ bận tâm mỗi chuyện chửi rủa nhau.
Chính trị. Tôi nhận ra điều đó. Và ngay lúc đó, việc thứ ba xảy ra.
Một tiếng còi báo động chợt cất lên vang dội. Một giọng nói may móc vọng xuống từ các thanh xà.
“RrrrÉ É É T! RrrrÉ É É É T! RrrrÉ É É T! Báođộng! Báo động! Hệ thống ngăn nước sẽ tắt trong vòng ba phút nữa. Cực kỳ khẩn trương. Đếm ngược bắt đầu. Việc điếm ngược sẽ diễn ra cách nhau mỗi mười giây. Cảm ơn và xin chúc một ngày tốt đẹp.”
Tôi không biết điều gì khiến tôi sửng sốt hơn. Việc một lời công bố phát ra, báo trước hàng triệu lít nước đang sắp sửa ập vào. Hay việc cái giọng máy kia chúc mọi người một ngày tốt đẹp.
Tôi muốn bật cười thật to. Hay ít ra là nói câu gì đó thật tếu. Nhưng thay vào đó, tôi chỉ co giò chạy.