CHƯƠNG 22
Visser Một đã đi xa tuốt ngoài hành lang. Dáng điệu hắn ngông nghênh giống như mọi tên Visser khác… Tôi trân trối nhìn hắn một lúc rồi tôi tạt vào một căn phòng bên hông. Tôi hy vọng sẽ tìm thấy Ax và Tobias ở đó. Quả vậy, nhưng tôi đã tìm thấy Ax một cách hết sức bất ngờ.
PhỤỤỤppp!
Một chiếc cựa đuôi dí sát vào cổ họng tôi.
“Ê, tuiđây mà. Làm ơn đừng có lấy thủ cấp của tôi chứ. Thỉnh thoảng tôi còn phải dùng đến nó nữa mà…”
“Tụi này bàn tính nãy giờ chưa biết là nên cứu bồ hay ra ngoài kia trợ chiến,” Tobias nói bằng cái giọng người nghe lạ hoắc.
Ax dẫn tôi đến một hiển thị máy tính dạng ba chiều màu đỏ rực. Thật là lạ lùng vì hầu hết mọi nơi trong cái tổ hợp này đều giống như một văn phòng chuẩn mực, chán phèo của loài người. Y như phòng của nhân viên bảo hiểm hay phòng hành chính của nhà trường vậy. Nhưng tôi nghĩ bọn Yeerk không muốn lẫn lộn dây dưa với các máy tính ở trình độ người.
“Gầầầầmmm!”
Tiếng gầm của con cọp Jake nghe đã có phần đuối.
“Mấy đứa mình phải ra ngoài giúp tụi nó thôi,” Tobias nói.
“Không,” tôi gắt lên.“Có xông ra cũng chả giúp gì được đâu. Visser Ba đang đến đây cùng với đám Hork-Bajir đó. Hắn đã biến thành một con rắn khổng lồ…”
Ax và Tobias nhìn tôi chằm chặp cứ như tôi bị ảo giác hay sao đó.
“Chính là hắn đấy. Mình đã nhìn thấy con rắn đó qua cửa sổ. Một con rắn biển khổng lồ màu vàng được một đám Hork-Bajir hộ tống. Mấy bồ thử nghĩ xem nó là cái giống gì?”
Ax nhận định.
“Mình không nghĩ đây là một chiến dịch giải cứu. Mình nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp. Theo mình, hắn chỉ tình cờ tạt qua đây thôi.”
“Thiệt xui quá đi,” Tobias nói.
“Chưa chắc đâu,” tôi nói. “Visser Một và Visser Ba là kình địch của nhau. Visser Một mà để tụi mình tẩu thoát để kiếm cớ sinh sự với Visser Ba thì sẽ có lợi cho tụi mình. Nhưng việc gì cần làm trước thì làm trước đi đã. Ax? Anh nắn gân cái máy tính đó thử coi sao?”
Thật không thể tin nổi là tôi lại có thể bình tĩnh đứng đây trong khi Jake, Rachel và Cassie đang chiến đấu ở ngoài kia. Nhưng tôi nghĩ mình đã rút ra một bài học tốt từ sự tàn nhẫn của bọn Yeerk. Tôi đã thấy sự tàn nhẫn đó trong đôi mắt lạnh lùng của Visser Một, trong cái giọng không thương tiếc của hắn, kẻ đã chẳng mảy may quan tâm đến việc tôi chính là con ruột của vật chủ mà hắn đang kiểm soát.
Tôi nghĩ có những lúc tụi tôi chỉ có cách duy nhất để tồn tại, đó là cũng phải tàn nhẫn như chính kẻ thù. Là phải hủy diệt trước khi bị hủy diệt.
Ax nói, đôi mắt chính không rời những thông tin trên máy tính.
“Nhưng đó lại là một thế giới nước, nên chúng không thể trông cậy vào đám Hork-Bajir,” tôi nói. “Vì vậy bọn cá mập đầu búa đang được cải tạo để bọn Yeerk biến được chúng thành những vật chủ. Những tên Mượn xác-cá mập sẽ là những binh sĩ hung hãn trong cuộc chiến ở hành tinh Leeran.”
“Giờ thì bọn mình ra ngoài trợ chiến mấy đứa kia được chưa?” Tobias sốt ruột hỏi rồi cũng chả thèm đợi câu trả lời, Tobias đã bắt đầu biến hình. Những sợi lông của diều hâu đuôi đỏ đang mọc ra từ tay nó.
“Ax, anh có tìmđược cách nào để lấy mấy thứ của nợ đó ra khỏi đầu tụi mình không?”
Ax giao tiếp bằng ý nghĩ với chiếc máy tính.
“Sao cơ?” Tobias hỏi.“Tụi mình không thể loại bỏ cái vật đó trừ phi làm nổ tung toàn bộ nơi này lên á?”
…>
“Ax. Chúng làm cách nào để rút nước ra khỏi nơi này vậy? Chúng làm sao để nó không bị ngập nước? Nếu chỉ là bằng hơi nén thì tai tụi mình đã nổ tanh bành rồi còn gì…”
tôi nghĩ thế.
“Anh có dòđược tới phần mềm điều khiển tổ hợp không vậy?“
“Anh có thể tắt cái trường lực đó được không? Làm sao đừng để cho bon Yeerk biết được ấy?”
Ax bật cười khi dễ.
Tobias hỏi. Giờ thì nó đã trở thành một con diều hâu đuôi đỏ.
“Phá hủy cái tổ hợp này mới khử bỏ được những vật cấy trong đầu tụi mình,” tôi nói. “Ax, anh có thể gài chế độ cho vụ đó chậm lại năm phút được không?”
Ax lại giao tiếp bằng ý nghĩ với chiếc máy tính.
Tobias nói.
“Đúng vậy. Và những ai không thể mọc mang thì… mình nghĩ kẻ đó sẽ rất mong như thế.”