← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Tôi gặp lại hai đứa nó tại văn phòng. Đó là nơi Visser Một đã đến để sửa lại cái máy tính. Hắn đang đứng đó, ngạo nghễ sau bàn, tay cầm một khẩu Tia Nghiệt.

Chíu ú ú!

Hắn bắn! Tia sáng chói lọi đốt cháy một hình bán nguyệt sắc gọn trên vai Rachel.

“Rrrrrooooowwww!” Nhỏ rống lên vì đau đớn.

Visser Ba quay khẩu súng Tia Nghiệt sang Ax.

Chát!

Cái cựa đuôi của Ax nhanh quá, mắt tôi không thể nào nhìn kịp. Nhưng tôi thấy một vết thương trên cánh tay người của Visser Một. Và khẩu tia Nghiệt rơi xuống…

Rachel lao vào hắn như tia chớp. Gấu xám có thể rất nhanh khi nào cần nhanh, hoặc khi nào chúng nổi khùng. Mà Rachel thì lại đang nổi khùng.

Cú lao của nhỏ húc Visser ngã sõng soài trong căn phòng. Và khi hắn toan đứng dậy thì Rachel đã lù lù phía trên.

Không còn gì để bàn cãi nữa. Gấu chống lại người. Gấu-biến hình chống lại người bị Mượn xác. Đó là một cuộc chiến tuyệt vọng. Visser Một chẳng khác gì một con búp bê vải. Bằng một cú tát mạnh với bàn tay đầy vuốt, Rachel có thể làm văng cái đầu Visser Một ra khỏi bờ vai của hắn…

Tôi hét lên.

Rachel xoay đầu lại nhìn tôi bằng đôi mắt cận thị của loài gấu.

Ax lạnh lùng nói.

tôi lặp lại.

Tất cả đứng bất động một thời gian có vẻ như bất tận. Visser Một, mẹ tôi, chẳng nghe thấy gì cả, dĩ nhiên rồi. Vì tôi chỉ truyền ý nghĩ cho Rachel và Ax thôi.

Rachel ngỡ ngàng nói.

…>

Rachel do dự. Và rồi, với vẻ tức giận, nhưng bằng một lực rất nhỏ đối với gấu, nhỏ hẩy cơ thể của mẹ tôi sang bên.

tôi nói.

Nhưng Ax thì lại không dễ dàng thuyết phục như thế.…>

tôi nói.

Tôi trỏ vào cánh cửa sổ lớn nhìn ra biển. Ở đó, ngay sau tấm kính lồi, có một con rắn vàng khổng lồ, gớm guốc đang chõ mắt nhìn vào. Visser Ba.

tôi nói.

Ax đáp liền.

Rachel nói. Cơn say trận giờ đây đã xẹp xuống trong nhỏ.

…>

Ax đã trở lại chỗ cái máy tính.

Chuyển động đó chỉ diễn ra thấp thoáng ở khóe mắt tôi. Tôi không còn thời gian để hét lên. Tôi chỉ thấy  Visser Một - mẹ tôi - chộp lấp khẩu tia Nghiệt mà hắn đánh rơi. Hắn lăn một vòng với khẩu súng, đưa nó lên chĩa thẳng vào Rachel.

Quá xa để ngăn hắn lại!

Nhưng bản năng đã trỗi dậy. Không phải bản năng dã nhân mà là bản năng người. Đó là quy trình ra quyết định nhanh như chớp, thông minh và dứt khoát đã từng giúp loài Homo Sapien thống trị được muôn loài…

Tôi chộp lấy chiếc ghế. Nó rất nặng. Bằng thép và da mà…

Và tôi liệng nó bằng toàn bộ sức mạnh của tôi tay dã nhân. Tôi cố tình liệng nó vào mẹ tôi. Nhưng tôi đã bị hụt. Hay có thể là tôi đã cố tình để hụt. Có lẽ tôi sẽ chả bao giờ biết chắc được điều đó.

Nhưng chiếc ghế vẫn lùi lũi bay.

Nó trúng vào cái cửa sổ lồi.

RẮẮẮccc!

Tấm kính không bị vỡ nát, mà chỉ nứt ra. Nhưng áp lực nước bên ngoài lại quá lớn. Nước bắt đầu rỉ vào rồi phun qua tấm kính.

Mẹ tôi nao núng. Chii ú ú ú! Tia Nghiệt trật mục tiêu.

Rachel phản ứng thật nhanh. Nhỏ tát Visser Một bằng mu bàn tay. Một  cú tát nảy lửa, nhưng không gây chết người.

Ax la lên.

Rachel hét lớn.

Tôi hét lên.

Rachel quát.

RẮẮẮccc! Cửa sổ nổ tung, bắn vào trong.

ẦẦẦẦmmm!

Điều đó cũng giống như khi mặt bạn ở cách chiếc vòi rồng có chừng năm phân. Sức mạnh của nước thật là điên cuồng! Giống như bạn bị cả một thân cây húc vào người vậy.

Tôi lập tức bị ngã chỏng gọng, quay cuồng trong một thác nước cuồng loạn sủi bọt.

Căn phòng trở thành một xoáy lốc. Nước cuốn mọi thứ xoay vòng vòng. Và rồi một vật dài, vàng khè chợt bắn vào phòng.

Visser Ba! Lực hút bất ngờ khiến hắn không thể kháng cự được và bị cuốn vào trong, hệt như một nùi giẻ bị hút vào máy giặt chân không.

Cánh cửa văn phòng nổ tung như chiếc nút bần. Rachel, Ax, tôi và con rắn biển khổng lồ Visser Ba bị lôi băng băng  ra hành lang, chẳng khác gì bị bắn ra từ một họng pháo.

Dọc hành lang, tất cả các bờ tường đều đổ sập.

ẦẦẦẦmmm!

Đã qua khỏi những bờ tường bị hủy hoại. Nước lúc này hơi trải rộng ra đôi chút và tôi đã thấy được mình ở đâu. Tôi tìm mẹ tôi và thấy mẹ đang nổi lềnh bềnh, mặt úp ngược xuống nước, ở cách tôi khoảng năm mét.

Tôi ráng bơi về phía mẹ. Nhưng dòng nước lại quá mạnh.

Rachel hét lên.

Nhưng tôi đã bắt đầu hoàn hình rồi còn gì. Tôi đã trở thành người được một nửa. Tôi thấy Rachel, phần lớn vẫn là gấu, đang quay cuồng trôi qua.

Tôi thoáng thấy vật gì đó có làn da lổn nhổn hai màu xanh và vàng đang di chuyển dễ dàng qua những cơn sóng triều cuồng loạn. Những tua cảm của nó có vẻ như được cấu tạo hoàn hảo để kháng lại dòng nước.

Một tên Leeran!

Hắn đang hướng về phía mẹ tôi.

Để cứu mẹ tôi chăng? Hay là để hủy diệt mẹ? Hay để bắt mẹ đem về cho Visser thưởng ngoạn sự đau đớn của mẹ?

Tôi cũng chả biết nữa. Vì tôi đã bị quét ra ụ tàu và chìm xuống biển sâu.

Tôi tuyệt vọng ngáp tìm không khí. Những lá phổi người tôi rát bỏng.

Và tôi đã tìm đến với con cá mập bên trong tôi.