← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Tôi đã không nói xạo khi bảo Tobias rằng bay như ruồi là rất đã,dù xét về một khía cạnh nào đó thì nó cũng rất tệ, bởi lẽ mắt ruồi không thấy được rõ lắm, vì vậy bạn không nhìn được xung quanh khi đang bay.

Nhưng không có con gì trên đời này bay được như con ruồi đâu. So với ruồi thì bất cứ con chim nào cũng là một con cá voi to bự, lóng ngóng và vụng về thôi. Ruồi có thể bay vọt thẳng đứng lên trên, xuống dưới, có thể xoay người trong chưa đầy nửa cái nháy mắt. Xoay ở đây làxoay nguyên một trăm tám chục độ ở giữa không trungấy. Ruồi có thể bay với thân hìnhlật ngangvàlật ngửa. Nó có thểbay vòng trònvàbay thành hình số tám.Mà bay hình số tám trong một ly sinh tố cơ đấy.

Khác với chim, ruồi có thể đậu xuống bất cứ thứ gì, bất cứ nơi đâu, hổng kể gồ ghề hay trơn láng, ẩm ướt hay khô ráo, bất động hay di chuyển…

Ruồi là một loại côn trùng rất thú vị.Gớm guốc thiệt đó nhưng vô cùng thú vị…

Tobias nói.

Rachel hân hoan nói.

Tụi tôi đã định vị được Rachel và Cassie ở trên không, gần chỗ dấu miếng tã của em bé nọ.

…ồ. Đừng có xỏ xiên mình bằng cái“chakram” của bồ nha, thưa công chúa Xena,> Marco trả miếng.

Marco nói, như thể bất cứ một tên ngốc nào cũng biết từ đó vậy.

Marco khoái chọc Rachel bằng cách kêu nhỏ là Xena: công chúa chiến binh. Đó là một sự so sánh khá đúng, ngoại trừ Rachel không mặc váy da thú. Marco và Rachel có một kiểu quan hệ rất lạ. Tôi không rõ liệu rằng tụi nó cứ giả bộ không thể chịu nổi tính khí nhau rồi kín đáo mến mộ nhau, hay là không chịu nổi nhau thật.

Tôi không giỏi trong việc tìm hiểu những hành vi tinh tế của con người. Về vụ này, tôi dựa hoàn toàn vào Cassie.

Marco hỏi.

tôi đáp.

Cassie nói.

Tôi nom thấy một cái đầu người phía dưới mình. Hạ độ cao xuống. Ui! Không! Tôi giật ngược lại. Cha này hói đầu. Chả sẽ cảm nhận được ngay khi tôi hạ cánh. Kia rồi! Một phụ nữ có mái tóc xù. Bá cháy! Tôi đậu lênnhững sợi tóc giống như những sợi cáp neo hồ bột.Tôi cảm thấy một luồng gió nhẹ khi bà ta chậm chạp đi tới.

Ánh sáng chợt thay đổi và âm thanh vọng đến tôi nghe vang vang. Tụi tôi đã tới thang lên máy bay. Rồi một giọng nói vang lên: "Xin chào mừng quý khách!"

Tôi đã an tọa trên chiếc phản lực cơ.Tôi hỏi. Bọn nó ở đó cả.  Tôi thở phào. Nói cho văn vẻ vậy thôi, chứ tôi làm gì có phổi mà thở phào.

Tôi đậu lên trần. Đó là một tấm nhựa có lỗ. Nhiều lỗ trông như những hoa văn tròn tròn. Tôi bám vào một trong những cái lỗ đó và nhìn xuống những người đang lần tìm chỗ ngồi.

Tụi tôi đợi và chờ. Còn Ax thì bắt đầu đếm phút. Đã mười lăm phút trôi qua kể từ khi chúng tôi biến hình trong phòng vệ sinh.

Cuối cùng, tôi cảm thấy một rung động mạnh, gây cảm giác khó chịu, khi các động cơ đưa máy bay lên cao, lên cao nữa. Tôi nhận ra mình đang đậu trên lớp bọc của chiếc loa khi cô tiếp viên nhắc nhở mọi người thắt dây an toàn. Âm thanh xém nữa đãhất văng tôi ra khỏi chỗ đậu.

Quờ quạng bay lòng vòng mất một phút tôi lại đậu lên chốt khoá của giá hành lý trên nóc.

tôi hỏi.

Ax thông báo.

…>

Rachel nói.

Chẳng có việc gì để làm khi chiếc máy bay lăn bánh rầm rập trên đường băng và rồi cất cánh lên không trung. Đi máy bay thường là chán òm, chỉ hấp dẫn mỗi chỗ được cho ăn thôi.

Thiên địa ơi, bạn sẽ không thể nào hình dung nổi cái cơ thể ruồi của tôi muốn sà xuống, tấp lên món thịt nướng và nhào vô món nước sốt tung toé xung quanh đĩa như thế nào đâu.

Nhưng làm vậy thì có khác nào tự sát.

Marco nói.

Tui đang đậu trên mấy món ăn thừa nè.>

“Xin lỗi cô, máy bay này hình như có quá nhiều ruồi thì phải.”

Tôi nghe giọng than phiền của một hành khách. Lời nói đó khiến tôi phát hoảng.

Tobias hỏi.…>

“Vâng thưa ông, để tôi xem có thể làm được gì ạ,” một giọng thứ hai đáp lại.

“Tôiđánh giá cao những lời cô nói.  Cô thấy đó, tôi là một thành viên trong ban giám đốc của hãng bay này, và mới rồi tôi thấy cócon ruồi đậu lên món thịt nướngcủa tôi.”

“Dạ vâng, thưa ông! Tôi sẽ giải quyết việc này ngay ạ!”

Tụi tôi vọt lên. Sáu con ruồi cất cánh cùng một lúc. Cả đám ào ào phóng dọc trần, chui qua tấm màn ngăn cách giữa khoang hạng nhất và khoang khách thường.

Tôi đã nghĩ như thế là an toàn. Nhưng…

Tôi cảm thấy không khí rung lên khimột vật thể to lớn bay thẳng lại phía tôi.

Tôi khựng lại, xoay mình vọt sang phải đúng lúc năm ngón tay,ngón nào ngón nấy to bằng cây gỗ đỏ,bay sượt qua, tạo ra cả một cơn lốc giữa không trung.

Tôi đáp xuống trần, cố lấy lại bình tĩnh.tôi lầm bầm.

Tôi không nghe được câu trả lời của ảnh vì một bàn tay đã ập tới tôi lần nữa. Tôi vọt ra khỏi trần, vo ve đôi cánh, tạt ngang… vàbị giáng bởi bàn tay thứ hai. Cái bàn tay đã xòe sẵn ra để đón lõng tôi.

Bàn tay đó chộp được tôi mất rồi! Tôi bị ép vào một bức tường thịt. Tôi cố vo ve cánh, nhưng tôi lập tức nhận ra rằng một cánh của tôi đã bị rách bươm. Tôi không thể trốn chạy được nữa!

Tôi nhìn thấy bức tường lại đang ập về phía tôi. Dưới cặp mắt phức hợp của tôi, đó là hàng vạn hình ảnh tử thần. Ấy thế mà tôi không thể làm gì được cả. Đó là một trong những cơn ác mộng, khi bạn mơ thấy điều gì đó khủng khiếp sắp diễn ra, nhưng bạn không thể cục cựa được và cũng chẳng thể la hét được.

BỐÔPPP!

Tôi cảm thấy bàn tay khổng lồ ấy ép mạnh xuống.

Chắc tôi đã bị đập lòi ruột.