← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 6

Tôi nằm đúng trên cái rãnh tạo nên sanh đạo trên lòng bàn tay.Và chính nhờ cái chỗ lõm bé tí tẹo ấy mà tôi đã thoát chết.

Nhưng cánh bên trái của tôi đã bị bứt ra, văng đi đâu mất tiêu, còn cánh bên phải của tôi chỉ nhúc nhích được một tẹo. Mắt phải của tôi đã mù đặc. Bốn cẳng của tôi đã bị gẫy, nhưng thê thảm hơn cả vẫn là thân mình tôi. Cái thân mình màu xanh - đen đó đã bị vỡ bung ra.

Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn mà chỉ thấy hãi hùng.

Cassie quýnh quáng hỏi.

… mình bị đập trúng rồi, bị vỡ bung ra te tua hết rồi nè. Mình không bay được nữa, không cử động được nữa rồi. Hình như bị dính ở trên trần ấy.>

Cassie hổn hển nói.

Marco nói.

Tobias thắc mắc.

“Phi trưởng đã bật đèn tín hiệu cài dây an toàn. Chúng ta đang chuẩn bị hạ cánh.”

… sao mình thấy yếu quá chừng hà,> tôi nói.sắp chếtquá.>

Cassie hét lên.

Marco nói.

Lúc đó bộ não của tôi bắt đầusụp xuống. Tôi không thể tập trung được nữa. Tiếng tụi nó tranh cãi vang vang trong đầu tôi. Những giọng nói… những giọng nói…

Hình như giọng Tobias.

….ưưưưư…>

Cassie kêu lên.…>

Ôi, Cassie tốt bụng,tôi nghĩ.Cassie tốt bụng. Nhỏ thật xinh xắn. Nhỏ không nghĩ thế đâu, nhưng đúng là nhỏ thật xinh xắn.Phải. Tôi hồi tưởng lại ngày tụi tôi gặp nhau lần đầu tiên… Rồi Rachel xuất hiện.Ở trường phải không nhỉ? Không, đó là…đó là ở…

Bất chợt, những con quái vật ở đâu ùa đến bu quanh tôi. Chúng có những con mắt bự chù hụ như long lanh bởi hàng ngàn bề mặt nhỏ li ti. Chúng có những cặp cánh mỏng dính… Và chúng túm lấy tôi bằng những cái cẳng có vuốt.

một giọng mếu máo vang lên đầy thất vọng.

Và rồi có một cú xóc khủng khiếp.

…>

Tôi nổi lềnh bềnh giữa không trung. Giờ thì tôi cảm thấy rất thanh thản. Rất êm dịu. Mặc dù khi tôi nhận ra một nửa cơ thể tôi đã mất tiêu, tôi cũng thấy lo lo, nhưng đó không phải là nỗi lo chuyện gì đang xảy ra với mình, mà là, giống như kiểu lo lắng khi đang xem TV tới cảnh hồi hộp í.

Tụi nó đang la hét chuyện gì ấy nhỉ? Sao cứ hét toáng lên và lay tôi mãi thế.

Cassie. À, phải rồi. Cassie. Tôi mến Cassie lắm…

Biến thành người đichứ!>

Người à?

Ừ thì thành người. Tại sao lại không nhỉ?

Tôi bắt đầu biến đổi. Và ngay lúc đó tôi thấy khỏe hơn. Tôi cảm thấy như cuộc sống đang chảy ngược vào tôi. Một cơ thể người đang hình thành, tuân theo những mẫu ADN của chính tôi. Thế giới quay cuồng xung quanh tôi. Những hình ảnh tù mù trở nên rõ nét hơn. Tôi đang ở trong một căn phòng bé xíu. Phòng vệ sinh của máy bay.

Nhìn vào gương, tôi thấy hình ảnh phản chiếu khuôn mặt ruồi móp méo của tôi đang chảy ra, nhô lên và dần trở thành những đường nét của khuôn mặt người.

giọng Rachel lo lắng hỏi.

Tôi cử động mấy ngón tay.“Ừ,” tôi nói. “Anh nghĩ là mình không sao."

Có mấy con ruồi ở cùng với tôi trong phòng vệ sinh. Vàý nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu tôi lúc đó là phải đập chúng.

May mắn thay, khi tôi thò mặt ra khỏi phòng vệ sinh, dường như chẳng có ai chú ý rằng trước đó tôi chưa hề có mặt trên máy bay. Máy bay đang hạ cánh, do đó, tôi nghĩ, mấy cô tiếp viên đang bận bịu với công việc của mình, chẳng nhận ra cũng dễ hiểu thôi.

Chắc chắn họ cũng nhận thấy tôi không đi giày và bận một bộ đồ kiểu xưa lắc xưa lơ: quần và áo đua xe đạp. Nhưng, như tôi đã nói, hành trình bay kết thúc tới nơi rồi. Họ chỉ mong ngóng nhanh chóng tiếp đất để được nhanh chóng về nhà thôi.

Ra khỏi máy bay, bọn tôi chỉ còn năm phút dự trữ.Một thằng nhóc vẫn chưa hết run rẩy và năm con ruồi đang sốt ruột muốn sôi lên.

Tụi nó hoàn hình trong phòng vệ sinh. Tôi ngồi trên chiếc ghế nhựa màu đen, hai tay bưng lấy đầu, cố ngăn các ngón khỏi run lên.

Sau một hồi, tôi nhận ra Cassie ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi. Nhỏ chẳng nói năng gì cả, chỉ quàng cánh tay qua tôi thật thân ái.

Tôi nhắm mắt và để mặc nhỏ ôm tay mình. Một lúc sau, tôi thấy tay tôi bớt lắc. Tôi vẫn cảm thấy nôn nao trong người, muốn ói. Nhưng tôi kìm lại.

"Đó là một chuyện không hay," Cassie nói.

"Ồ, ừ, đúng thế. Nhưng mình không sao. Không có gì ghê gớm cả."

Cassie gật đầu và để tôi bước đi.“Ừ, đúng, Jake à, sợ hãi là bình thường, có sao đâu."

“Không, không saođâu. Mình ổn mà,” tôi nói và cố đứng dậy, nhưng hai đầu gối tôi vẫn cứng đờ. Tôi ngả lưng ra ghế và ép mình từ từ đứng dậy.

Rachel đã đến văn phòng của hãngWestern Unionđể nhận tiền gởi qua mạng trước đó. Nhỏ mua giày dép cho tụi tôi tại một cửa hiệu ở sân bay.

Những đứa khác vừa ra khỏi phòng vệ sinh nam. Hơi bị lâu vì Tobias và Ax còn phải thực hiện thêm một lần biến hình thành người nữa.

“Ổn không đó, bồ tèo?” Marco hỏi.

Tôi cố rặn một nụ cười gượng gạo. "Khá hơn rồi," tôi nói. "Mình khoái ruột gan mình phải nằm trong bụng thay vì vung vãi khắp nơi."

"Ừ, ruột gan chả nên nhìn thấy ánh sáng mặt trời," Tobias đồng ý.

"Thế thôi nha, kể ra thì cũng ớn thiệt đấy, nhưng bây giờ tụi mình đã đến được đây rồi. Còn nhiều việc phải làm lắm. Marco, kế hoạch là sao nhỉ?”

“Tụi mình bắt xe buýt vô khu trung tâm. Tòa nhà WAA nằm ở đó mà. Lỉnh vô trỏng, sục vô máy tính lấy thông tin rồi trở ra đây đón máy bay về nhà.”

“Hy vọng là tòa nhà WAA này không nguy hiểm như trên cái máy bay chết tiệt đó,” Rachel nói.

“Ê, tụi mình lấy hãng hàng không khác bay về đi,” Marco nói. “Lựa chiếc nào ở trển người ta khoái ruồi ấy.”

Tôi cố gượng cười. Tôi chẳng muốn bay về trong lốt ruồi tí nào…

Tụi tôi đón xe buýt vào trung tâm thành phố. Tụi tôi xuống xe, hỏi thăm một cha khá kỳ quặc đường tới Văn phòng Mạng truy cập Hoa Kỳ. Nó cách đó chỉ vài tòa nhà.

Dọc đường tới Văn phòng Mạng Truy Cập Hoa Kỳ, tụi tôi dừng lại ở một cửa hàng bán đồ ăn nhanh. Ax phát rồ lên, mút lia lịa những bịch nước chấm.

Người bán hàng tống cổ chúng tôi ra ngoài.“Tụi bây làm ơn xéo giùm đi. Nhớ mua cho thằng bạn khùng của tụi bay một chai sốtTabascođi nhé.”

“Tabascolà gì vậy?Ta-ba-sco. Sco.Nó có thơm không, nó có nhiều mùi vị không?” Ax nêu thắc mắc khi cả bọn đi dọc lề đường, xách theo mấy bịch đồ ăn để nhấm nháp.

“Thơm, nhiều mùi vị. Anh sẽ thích món đó là cái chắc,” Rachel nói.

Tòa nhà WAA cao chừng hai chục tầng và trông chả hiện đại chút nào. Tụi tôi lảng vảng xung quanh đó, suy tính phải làm gì kế tiếp. Đúng lúc đó một chiếc xe buýt tới và một đám những ông bà cụ bắt đầu lục đục ra khỏi xe.

Một anh chàng bước ra từ tòa nhà WAA, miệng toe toét cười, bắt tay rối rít người trưởng nhóm của đoàn người trên xe buýt.

“Quý vị tới đúng giờ thiệt. Nếu quý vị đã sẵn sàng, ta bắt đầu ngay chuyến tham quan nhé.”

Tụi tôi đưa mắt nhìn nhau.“Họ tổ chức tham quan thiệt sao?” Tobias hỏi.

“Chắc là vậy rồi, tụi mình bám theo họ liền đi.”

Tụi tôi bám vào sau đuôi đoàn tham quan. Không một cụ già nào thèm để ý đến tụi tôi. Nói chung tôi nghĩtrẻ con hình như luôn vô hình đối với những người già cả, trừ phi chúng là cháu nội, cháu ngoại của họ hoặc khi chúng tỏ ra láo xược.

Tụi tôi thì lại rất lễ phép và im ắng, vì vậy chả thấy ai nói tiếng nào.

“Chắc quý vị đã biết, Mạng Truy Cập Hoa Kỳ là công ty dịch vụ mạng lớn nhất nước Mỹ, với hơn chín triệu người đăng ký sử dụng,” người hướng dẫn nói.

“Tốt, coi bộ dễ à nhe,” Marco thì thào vào tai tôi.

“Chưa tới đâu cả mà,” tôi nhắc nhở.

“Xin giới thiệu với quý vị‘trung tâmđiều hành’ của chúng tôi. Đó là nơi chúng tôi giám sát những ách tắc và luồng giao thông của toàn bộ hệ thống.”

Marco toét miệng: "Cứ làm như dễ như trở bàn tay vậy."

Tụi tôi lên thang cuốn rồi đi dọc một hành lang có trang trí những bức chân dung chắc là của các chủ nhân công ty WAA. Người hướng dẫn dừng lại trước một bức tranh sơn dầu to đùng lộng khung vàng.“Đây làngười sáng lập công ty chúng tôi,ngài Joe Bob Fenestre. Chút nữa chúng tôi sẽ giới thiệu cùng quý vị một đoạn phim ngắn rất lý thú về cuộc đời kỳ diệu của ngài Fenestre.”

Marco chắp hai tay lại, làm bộ vái cái ông Joe Bob Fenestre đó. Rachel giựt mạnh vạt áo cậu ta.

“Nè,đừng có gây chú ý chứ, bồ tèo.”

“Tui xin lỗi,” Marco nói, làm bộ lấy tay gạt nước mắt.“Tui mê Joe Bob. Tui ngưỡng mộ Joe Bob. Tui mong giống như Joe Bob quá chừng mà…”

"Mình không rõ tất cả mấy bồ thích thú gì ở ba cái máy tính điện tử này kia chứ," Cassie nói. "Ý mình là mình biết mấy bồ khoái đùa nghịch lung tung với chúng, nhưng mà -"

Marco xua xua tay. "Tui không nói về máy tính. Ai thèm quan tâm đến nó chứ?"

"Ô, thế nhắc đến ông Fenestre không phải là nhắc đến máy tính điện tử sao?"

Marco lắc lắc cái đầu như thể Cassie vừa nói một điều gì đó thật ngốc nghếch, rồi bỏ đi.

Cassie nhìn tôi.

"Cassie à, Joe Bob Fenestre là người giàu thứ nhì trên thế giới đó," tôi nói. "Mình nghĩ đó mới là điều Marco quan tâm. Này, Marco?"

"Cái gì cơ?"

"Giá trị tài sản của ông Fenestre là bao nhiêu thế?"

"Hai mươi bốn phảy chín tỷ đô-la. Tỷ đấy nha."

"Thế là nhiều đô-la lắm phải không?" Ax hỏi.

"Với số tiền đó, bồ có thể mua tất cả sốtTabascotrên toàn thế giới, Ax-ngố à. Và số tiền còn lại đủ để bồ mua được cả một miền đồng quê đó."

Vượt qua một khúc rẽ, tôi nhìn thấy trung tâm điều hành ở đằng sau một tấm kính. Nó trông giống như trạm điều khiển mặt đất của cơ quan NASA với hàng hàng nhân viên nam nữ đang ngồi trước máy tính…

Tụi tôi tụt lại, tách khỏi nhóm tham quan để có thể trao đổi riêng với nhau.

“Nóđó,” tôi nói. “Bây giờ tụi mình làm sao để chui vô đây?”

"Bây giờ là ban ngày. Có nhiều người quanh đây lắm. Giờ hành động của tụi mình thường là ban đêm kìa." Rachel nói.

Tôi ngó quanh. Nhóm tham quan đã đi khuất.Sớm muộn gì ai đó cũng sẽ nhận ra tụi tôi lang thang quanh đây. Người ta đang tấp nập ra vô cái trung tâm điều hành phía dưới kia. Phải biến hình thành con thú nào đây để lọt vào trong đó và xài được bàn phím máy tính mà không bị phát hiện? Bài toán đó thiệt khó quá.

Tôi bối rối. Và cũng không ai đưa ra được một sáng kiến nào. Tôi nhìn Marco. Nó nhún vai. Tôi nhìn sang Rachel.

Rachel nói.“Tụi mình đốt lửa lên, rồi đợi khi mọi người chạy khỏi…”

“Rachel à, họ là những người tốt, những người vô tội, người bình thường, chứ không phải bọn Mượn xác,” tôi lưu ý nhỏ.“Tụi mình không thể chạy lòng vòng gây nguy hiểm cho những người bình thường được.”

Nhỏ gật đầu ra vẻ đã hiểu.

Thế rồi, một ý nghĩ chợt nảy ra trong óc tôi. "Lốt hình biến đây: những con người bình thường, nhã nhặn."

"Hả?"

"Tụi mình thu nạp ADN của một vài người làm việc tại đây, biến thành họ và thản nhiên bước vào." Ngay khi những lời đó buột ra khỏi miệng, tôi chợt nghĩ,ui da, có điều không phải trong ý tưởng này.

Cassie nhìn tôi nhăn nhó. "Ôi, ý tưởng này có gì đó không hay cho lắm."

"Mình nghĩ đó là một sáng kiến đó," Marco nói. "Có thể có chút gì đó vô đạo đức, nhưng đúng là sáng kiến."

"Con người chính là những động vật sinh sống ở môi trường đặc biệt này mà," Ax phát biểu.

"Tụi này cho rằng loài người hơn hẳn những con vật,” Rachel phản bác. "Tại sao ư?" Nhỏ nhún vai.“Mình không biết nữa. Chỉ đơn giản là thế thôi. Hay chí ít thì loài người chúng mình là loài thú cao cấp nhất."

"Cao cấp nhất á?" Ax lặp lại. "Các bạn định nghĩa thế nào là cao cấp nhất?"

"Chỉ có con người là loài động vật duy nhất có khả năng sáng tạo ra những chương trình TV," Marco nói. "Mà cớ sao tụi mình lại cãi cọ nhau về ba cái chuyện này chứ? Mối quan tâm lớn nhất của tụi mình là gì? Lốt hình người của Ax chả phải là sự kết hợp ADN của tất cả tụi mình đó sao? Có gì khác biệt không?"

"Tụi mình đã bằng lòng," Cassie nói. "Tụi mình cho phép Ax thu nạp."

"Ai quan tâm chứ, miễn là được việc." Rachel nói.

"Thế thì, tụi mình khác bọn Yeerk ở điểm nào?" Câu hỏi này là của Marco, ngạc nhiên chưa? Nó đang tranh luận với cả hai phe hay nó đã đổi ý rồi?

"Tụi mình không tiếp quản trí óc của họ," Rachel nói. "Tụi mình chỉ đơn giản là sử dụng ADN của họ thôi. Giống như những con vật khác."

Cả đám nhìn tôi, như thể tôi là người phải quyết định một vấn đề liên quan đến đạo đức chỉ trong vòng có hai phút ngay tại lối đi trong sảnh. Tôi nên quyết định sao đây? Tụi tôi đang ở trong một cuộc chiến. Làm điều gì đó mà cảm thấy không thoải mái trong lòng thì có gì ghê gớm không?

Tôi lắc đầu. "Toàn bộ mục tiêu của tụi mình là giúp mọi người được tự do," tôi nói. "Nếu như tụi mình sử dụng ADN của người khác mà không được phép của họ, tụi mình sẽ xấu xa chẳng khác gì bọn Yeerk cả. Thế mà hiện tụi mình lại đang dẫm chân lên đúng con đường của chúng đấy. Tụi mình phải kiếm cách khác thôi."

Cassie nhìn tôi đầy tự hào. Ánh mắt của nhỏ khiến tôi đỏ bừng hết cả mặt.

“Thế thì làm cách nào để hoàn tất cái việc mà vì nó mà cả bọn phải tới đây, hở ông thủ lĩnh dũng cảm?” Rachel mỉa mai.

“Làm cái gìđó gây phân tán đi. Nhưng không được đốt lửa gây nguy hiểm cho người ta. Hãy cho họ thấy cái gì đóhấp dẫn,lạ lùngkhiến họ không để ý đến những gì sau lưng họ thôi. Ax và Marco phải vào trỏng vì hai người rành máy tính nhất trong bọn…”

"Vậy là Marco sẽ không làm người sao?" Rachel hỏi nhanh, rồi thích thú cười câu nói đùa của chính mình.

"Một câu đùa khá đấy," Marco khen nhỏ. "Lại nhanh nhạy nữa."

"Cảm ơn bồ."

Tôi hít một hơi thiệt sâu.“Ax và Marco vào trong nhé. Còn mấy đứa tụi mình thì cấp tốc lập ngaymột gánh xiếc rongvới những màn trình diễn mê ly để không ai có thể làm ngơ được. Xong việc thì tụi mình té chạy khỏi đây thôi.”

Ax và Marco nhanh chóng ra cầu thang và lởn vởn quanh lối vào trung tâm điều hành,còn mấy đứa tụi tôi thì chui vào một phòng lao công nhỏ để chuẩn bị.

tôi hỏi.

Rachel than phiền.

Nhỏ nhếch mép.

Tụi tôi, mỗi đứa buộc hai cái dây giày lại với nhau và quàng quanh cổ mình, trừ Tobias. Tôi giữ cho cậu ấy.

Tôi hỏi. Tụi nó đã sẵn sàng.

Rachel nói.

Rachel biến thành con gấu xám khổng lồ cao cỡ hai mét rưỡi với những chiếc móng y như răng của một chiếc cào thép và bộ lông nâu dài thoòng, thô ráp.

Tôi thì chọn dạng biến hình cọp. Hai anh em tôi cố tình chọn hình biến là những con thú lớn, hung dữ màkhông ai dám dây dưa vào.Tụi tôi chỉ mong người ta nhìn thôi, chứ chẳng mong bị bắt chút nào…

Tobias vẫn là một con diều hâu đuôi đỏ còn Cassie thì biến thành một con chồn hôi.

Chẳng đứa nào trong số tụi tôi có tay để có thể mở được cánh cửa phòng lao công cả.

Rachel lùi lại, rồi húc tới, tông một bả vai vào cánh cửa.

RẮẮẮẮC - RẦÂẦẦM.

Cánh cửa bật tung cả bản lề.

Tụi tôi chạy ra hành lang, tiến đến cánh cửa sổ quan sát bọc kính, nhìn xuống trung tâm điều hành. Tụi tôi nhìn xuống các nhân viên WAA đang thao tác trên máy tính.

Tobias đang an tọa trên đầu Rachel than.

tôi nói.

GẦẦẦẦMMM!

Tiếng cọp rốngvang rền và dội lại nghe thật khủng khiếp. Tiếng rống khởi động ngay những nút bật của bản năng con người. Tôi đã từng chứng kiến tiếng gầm đó làm cho những con người dũng cảm phải té ngã. Nó làm cho đầu gối họ muốnsụm.

Tobias nói.

Năm sáu chục cặp mắt ngước lên cùng lúc để nhìn tụi tôi. Và những gì họ thấy khiến mắt họ không thể rời xa được nữa. Rachel, khổng lồ, dữ dằn và khỏe mạnh, đang lau nhà một cách tỉnh queo, đẩy cái nùi giẻ ra sau rồi tới trước y nhưdân chuyên nghiệp.

Tôi đang phụ giúp nhỏ bằng cáchkẹp cái xô lau nhà giữa hàm răngđể di chuyển.

Tobias bay lởn vởn quanh mấy đứa tôi, điên cuồng quác lên.

TSIIIR! TSIIIR! TSIIIR!

Tuyệt đối không có ai để ý đến Marco và Ax đang chui qua cánh cửa hậu của trung tâm điều hành và lẳng lặng ngồi xuống một máy tính. Thậm chí chả cần phải biết mật mã để truy nhập. Người đang dùng máy tính đã bỏ nó nguyên xi như thế để ra nhìn tụi tôi, mắt trố lên, miệng há hốc vì quá đỗi kinh ngạc.

Với đôi tai cọp cực thính, tôi nghe rõ mồn một những mẩu đối thoại ở bên kia tấm kính.

“Đúng là con gấu không nhỉ?”

“Còn gì nữa.”

“Nóđang lau nhà thiệt sao?”

“Ờ…ờ…”

“Bọn mình có phát rồ không ta?”

“Tôi thì không phát rồ. Đó là con gấu nó phát rồ. Nó đang lau tấm thảm đấy.”

“Tại sao nócột giày quanh cổvậy ta?”

Một vài người bắt đầu hét lên. Một vài người vùng chạy. Phần đông vẫn nhìn tụi tôi vui vẻ nhảy nhót ở bên trên.

Tobias thông báo.

tôi nhắc nhở.

Cassie nói.

Hai người đàn ông mặc đồng phục xám hối hả lao tới từ một khúc rẽ, tay súng lăm lăm. Họ thậm chí không thèm để ý đến Cassie. Mắt họ dán chặt vào khung cảnh điên rồ, khủng khiếp và khó hiểu, nơimột con diều hâu, một con gấu và một con cọp đang lui cui lau chùi tấm thảm sàn.

Tôi đặt cái xô xuống.

GẦẦẦẦẦMMMMM!

Một trong hai người đàn ông luống cuống đánh rơi súng, vừa quay đầu bỏ chạy vừa hét“Ááááááá!”

Người còn lại run bắn lên nhưng vẫn bám trụ ở đó.

“C… c… cút ra khỏi đây đi. B…b… bọn thú tụi bây không được ph… ph… phépở đây!”

Rachel nói.…>

Tobias sầu não nói.

“Đ…đ…đừng để ta bắn đấy!”

Cassie quay lưng lại người nhân viên bảo vệ. Nhỏ nhấc cái đuôi màu đen-trắng lên, xoay khuôn mặt be bé xinh xinh nhìn ra sau vai, rồi hạ cái chóp đuôi xuống.

Nếu bạn thấy một con chồn thực hiện chuỗi động tác nói trên thì bạn nên chạy đi. Chạy thật xa và đừng bao giờ ngoái đầu lại. Nhưng ông bảo vệkhông hề biết điều đó.

Bắn,> tôi hạ lệnh cho Cassie.

Nhỏbắnliền.

Người bảo vệ đã trụ được trước một con gấu xám và một con cọp, thế nhưng lần này ông ta đã chịu hết nổi. Không một ai, tuyệt đối không một ai còn đủ dũng cảm khi bị một con chồn hôi xối nước tiểu.

“Ááááá!” Ông ta buông súng và bỏ chạy.

tôi nói.

Rachel hớn hở.

Tụi tôi chạy tới thang máy, lôi lủng lẳng theo những đôi giày tennis rẻ tiền. Tobias bay phía trên dùng mỏ mổ vào một nút bấm. Mọi người ló đầu ra hành lang nhìn theo tụi tôi. Tụi tôi rống lên và thế là họ lại thụt vào trong.

Cửa thang máy vụt mở. Có một nhân viên thừa hành và một người đưa thư ở trỏng. Họ quyết định chạy ra ngoài khi bọn tôi xộc vào thang máy.

Rachel dùng vuốt nhấn vào nút xuống tiền sảnh. Tới nơi, bước ra khỏi thang máy là bốn đứa nhóc mặc đồ bó sát và đi những đôi giày rẻ tiền.

Cảnh sát đô thị trang bị tận răng, mặc đồng phục đặc nhiệm màu đen cũng vừa vặn bước vào tiền sảnh, tay lăm lăm những khẩu súng máy. Marco và Ax đã đứng sẵn ở một góc, đóng vai những người quan sát hiếu kỳ.

"Mấy em có trông thấy một con gấu không?" một chú cảnh sát hỏi.

"Dạ có," Rachel cười cười. "Đúng là có một con gấu ạ."

Tụi tôi nhập bọn với nhau và cùng bước ra ngoài. Tôi thở phào nhẹ nhõm.“Công việc sao rồi?”

“Chả có gì khó khăn cả, thưa hoàng tử Jake,” Axđáp.

“Phải đó, không có vấn đề gì,” Marco nói.

Nhưng nó có vẻ băn khoăn, có lẽhơi muốn bệnhnữa là khác.

“Thế thì có chuyện gì vậy?”

Marco nhún vai.“Chả có gì ghê gớm đâu. Tụi mình xâm nhập hệ thống nhanh như gió. Tụi này có cả đống thời gian. Thế là mình nghĩ tội gì mà không tranh thủ kiểm tra thêm một vài cái tên trên mạng nữa."

"Không đúng mục đích nha," Tobias nói.

“Mìnhđã kiểm tra một cái tên trên mạng… Một người có nickname PretyGirl802 thường gởi cho mình những bức e-mail dễ thương với những lời lẽ êm dịu. À, thì…, mình và người đó cũng cùng một giuộc cả mà.”

“Và bồ đã dò ra được cô ta là ai chứ gì?” Cassie hỏi.“Chơi hổng đẹp nha…”

“Đúng vậy, nhưng bị xỏ mũi cũng chả hay tí nào. Tui phát hiện ra cô bạn xinh đẹp PretyGirl 802 của tôi thực ra…đãbảy mươi ba tuổi, nhân viên bưu điện về hưu.”