← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Tụi tôi phải ghi nhớ danh sách những tên thu thập được.Làm gì còn cách nào khác nữa đâu. Nhưng mấy cái tên đó đa phần không nói lên điều gì cả. Chúng chỉ đơn thuần là những cái tên. Cũng như tên tôi đó.

Ngoại trừ một cái tên gây ấn tượng.

Joe Bob Fenestre.“Fitey 777” chính là nhân vật này, nhà tỷ phú sở hữu Mạng Truy Cập Hoa Kỳ.

“Vô lý,” Marco nói. “Ông này mà cũng chơi chat à? Mình mà là ổng thì mình sẽ dành thời gian bơi lội tung tăng giữa những cọc giấy bạc 100 đô, thuê Michael Jordan đến dạy cách cải thiện cú bắn lọt rổ ba điểm…”

“Bồ có bắn lọt rổ ba điểm được lần nào đâu mà đòi cải thiện,” tôi kê nó.

"… và một đám các nữ diễn viên của hãng Baywatch vây quanh xoa dầu chống nắng lên cơ thể cường tráng của mình."

"Vậy là bồ cũng sẽ phải mua một vài cái cơ bắp hả?" Rachel nói. "Bồ thừa biết là không thể làm được điều đó mà."

"Khi mà bồ có tiền tỷ trong tay, bồ có thể mua được bất cứ thứ gì," Marco nói. "Kể cả niềm sung sướng, nếu như bồ định nghĩa niềm sung sướng là sở hữu cá nhân một chiếc phản lực, những nàng siêu mẫu và tiệm bánh Pizza Papa John ngay dưới tầng hầm dinh thự chẳng hạn."

"Này Marco, khi nào bồ chết, hãy hiến bộ óc của bồ cho khoa học nha," Rachel nói. "Rốt cuộc, các nhà khoa học sẽ dùng kính hiển vi xem xét cái bộ óc của bồ để tìm ra cái ý tưởng đó nằm ở đâu."

Tôi bật cười. Marco nhướng chân mày nhìn tôi như muốn nói tôi đã phản bội nó.

Tôi nhún vai. "Xin lỗi bồ, mình chỉ là cười theo Rachel thôi mà."

Tụi tôi đón xe buýt trở lại sân bay thấy hài lòng vì đã hoàn thành được sứ mệnh. Nhưng tôi thì cứ lo lo việc bay về. Tôi không muốn trở lại máy bay trong lốt ruồi lần nữa. Nhưng tôi cũng chả biết làm cách nào khác hơn.

Tôi sợ. Chỉ đơn giản là:tôi sợ.Thế thôi.

Nhưng tôi còn có một nỗi sợ nữa. Sợ để cho đám bạn biết là tôi đang sợ. Sợ và sợ mọi người biết là mình đang sợ. Kỳ lạ chưa?

Tôi bắt đầu run khi cả bọn bước vào sân bay. Tôi không biết có đứa bạn nào nhận ra không. Tôi không thể nhìn thấy sự run rẩy của mình, tôi chỉ cảm nhận được nó thôi. Nó giống như là bạn đang lên cơn sốt và ớn lạnh trong người, bao tử của bạn thì lộn lạo, nó làm cho bạn chỉ muốn cuộn tròn người lại và giấu mình trong một trái banh đường kính chừng 1 mét.

Cách đó một quãng, mấy đứa khác vẫn đang tán chuyện. Và tôi vẫn cứ khi thì đế thêm một từ, khi thì mỉm cười. Có như thế mới không ai nhận ra tôi đang thực sự cảm thấy gì. Người tôi toát đầy mồ hôi. Tôi dùng tay áo để quệt trán và tay áo lập tức ướt đẫm y như tôi vừa nhúng nó vào bồn rửa vậy.

“Nè mấy bồ, hay là tụi mình dùng dạng biến hình nào khác để quay về đi,” Cassie hờ hững nói.

À thì ra, ít nhất cũng có một người đã nhận ra cảm giác của tôi. Cassie đó. Nhỏ đang tìm cách tạo cho tôi một lối thoát mà không khiến tôi phải bối rối.

“Tại sao thế?” Ax hỏi.

“À,” Cassie nói, chỉ hơi thoáng chút căng thẳng qua cách nhỏ mím môi.“Thử cách khác biết đâu chả vui hơn.”

“Tụi mình chẳng đã thống nhất với nhau rằng dạng biến hình ruồi là tốt nhất rồi còn gì. Anh Jake có gặp rắc rối một chút thì điều đó cũng đâu có ý nghĩa ý tưởng biến thành ruồi là dở.” Rachel cự nự.

Tịt ngắc. Cassie không nói thêm được lời nào mà không để lộ rằng nhỏ đang tìm cách bảo vệ tôi. Mà tôi cũng không thể nhận sự bảo vệ đó.

“Lốt ruồi là tốt nhất rồi,“ tôi cố lấy giọng tỉnh.“Chả có giống nào tốt hơn đâu.”

Tôi nghĩ Cassie hơi phật lòng vì tôi. "Này, Jake," nhỏ nói, giọng giả bộ tỉnh queo. "Đi mua cho mình một bịch bánh pretzel đi. Mình đói quá. Mấy bồ cứ đi trước đi."

Nhỏ nắm lấy tay tôi và lôi sang bên. Mấy đứa kia tiếp tục đi.

"Bồ khôn khéo thật đấy," tôi nói. "Nhưng mình chẳng còn đồng nào cả."

Cassie nhìn tôi một cái rồi lắc đầu. "Có chuyện gì xảy ra với bồ vậy? Bồ không cần phải làm chuyện này. Bồ không cần phải chứng minh bồ cứng cỏi như thế nào đâu."

"Không có gì đâu, Cassie. Cám ơn bồ, cứ làm theo đúng kế hoạch đi, nha."

“Jake, bồ lừa được mấy đứa kia chứ không lừa được mình đâu.Bồ đang sợ.Và bồ hoàn toàn có lý do chính đáng để mà sợ. Vậy vấn đề thực sự là gì vậy?”

Tôi muốn bỏ đi. Nhưng làm vậy coi kỳ quá. Tôi quay lại đối mặt với Cassie.“Vấn đề là ở chỗmình được xem là thủ lĩnh của đạo quân nhỏ này.”

"Sao cơ? Thế bồ không được coi là một con người sao?"

"Đúng là như vậy đấy."

Nhỏ cười gượng gạo, như thể nhỏ không chắc tôi có nói giỡn hay không.

“Jake à,đâu có ai trông đợi bồ phải giống như siêu nhân. Bồ nghĩ tụi nó sẽ hết nể bồ vì bồ sợ gì đó thiệt sao?”

“Đây không phải vấn đề nể nang. Thậm chí cũng chả phải vấn đề sợ hay không sợ. Mà là ở chỗ cứ để cho nỗi sợ hãi mách bảo bồ phải làm gì."

"Giả như đây là một nỗi sợ hãi vô cớ thì đương nhiên là bồ phải vượt qua rồi," Cassie nói. "Nhưng sự sợ hãi của bồ là có nguyên do mà. Bồ đã xém bị giết chết."

Tôi lắc đầu. "Không phải vậy đâu. Bồ thường xuyên nghĩ đúng, nhưng lần này thì bồ nhầm to rồi, Cassie à. Đấy bồ coi, nếu mình để nỗi sợ hãi lấn lướt mình, điều đó sẽ tạo tiền đề cho mấy bồ chào thua nỗi sợ hãi. Thế rồi cả đám tụi mình sẽ có lý do chính đáng để lo sợ. Chả mấy chốc tụi mình sẽ hoàn toàn bị tê liệt. Tụi mình sẽ không thể làm được gì nữa bởi vì mỗi người trong chúng ta đều viện ra một lý do chính đáng nào đó để giải thích cho nỗi sợ của mình."

"Tụi mình không bao giờ biến thành kiến nữa bởi vì tất cả tụi mình đều sợ, nhất là Marco," Cassie nói. "Tụi mình không bao giờ nhắc tới chuyện biến thành mối vì những khổ sở của mình khi mình ở trong lốt hình biến này. Có gì khác đâu cơ chứ?"

“Cái khác làở chỗ tất cả các bồ đều chọn mình làm thủ lĩnh,” tôi nói. “Thủ lĩnh cũng có thể yếu ớt, sợ sệt hay ngờ vực như những người khác, nhưng anh ta không được phép để lộ ra cho người khác biết. Mọi người hay nói họ muốn thủ lĩnh của mình cứ giống như họ, nhưng mình thì không nghĩ thế. Mọi người muốn người thủ lĩnh phải hành xử theo cách mà bản thân họ mong ước có thể làm được kìa. Marco, Rachel, Tobias và Ax không hề muốn mình cho phép tụi nó được quyền sợ. Tụi nó muốn mìnhgiúp tụi nó trở nên dũng cảm.”

Cassie nhìn tôi một hồi rồi lúng túng nhìn ra chỗ khác.

“Tụi mình chả dành cho bồ điều gì tốt đẹp khi chọn bồ làm thủ lĩnh, phải vậy không Jake?” Cassie hỏi.

Tôi ép mình nở một nụ cười nghiêm khắc. "Có một điều mà một người thủ lĩnh không nên làm, " tôi nói. "Đó là than phiền chuyện mình là thủ lĩnh."

"Nhưng dù sao thì, đó cũng là quyền của một con người mà," nhỏ nói.

Một lần nữa, tôi dợm bước đi nhưng Cassie đã níu tay tôi lại.“Này, có thể là bồ đúng. Nhưng mình dám cá với bồ rằng ngay cả những vị tướng vĩ đại, những tổng thống hay nhân vật xuất chúng nào đó cũng đều có những người bạn mà họ chia sẻ tâm sự. Đó là những người không bao giờ mất niềm tin vào họ, cho dù có thế nào đi nữa…”

Tự dưng tôi ước đượcbật khócngay tại chỗ, ước được ôm Cassie thật chặt. Nhưng tôi đã không làm cả hai việc đó.

“Nào,đi thôi,” tôi nói. “Tụi nó đang chờ hai đứa mình đấy.”

Tụi tôi về nhà an toàn. Chẳng có ai đập con ruồi-tôi và tôi cảm thấy khá hơn khi đã vượt qua được cảm giác sợ hãi. Chí ít ra, đó cũng là điều tôi tự an ủi mình. Bạn chẳng bao giờ thực sự quên được cảm giác sợ đó đâu, nó tạo ra một cái hố nhỏ bên trong bạn giống như một vết trầy trên thanh cản xe hơi vậy. Bạn có thể dùng matít trét và đánh bóng khiến nó trơn nhẵn, rồi phủ sơn lên để không ai nhận ra. Nhưng, nó sẽ không bao giờ còn được như lúc ban đầu nữa.