CHƯƠNG 8
Về đến nhà thì tôi đã mệt đừ.Anh Tom đang ở trong bếp, vừa nói chuyện điện thoại vừa trét bơ đậu phộng lên mấy cái bánh quy xốp. Nghe tiếng tôi bước vào, ảnh lập tức đổi giọng.
Ngày xưa, chắc tôi đã nghĩ ảnh đang tán tỉnh một cô nàng nào đó. Giờ thì tôi biết ảnh đang trao đổi với một tên Mượn xác nào đó.
Tôi lấy từ tủ lạnh ra một đống đồ ăn: thịt gà nướng còn thừa và khoai tây nghiền. Tôi chất vào một cái đĩa và nhét vào lò viba.
“Tôi phải đi đây,” Tom nói vàođiện thoại và cúp máy.
“Có chuyện gì thế?” tôi hỏi ảnh.
“Không có gì,“ảnh đáp rồi bước ra khỏi phòng.
Tôi mang thức ăn vào phòng mình. Tôi toan bật máy tính lên nhưng lại do dự. Thay vào đó, tôi hờ hững ngồi xuống, nhai đồ ăn, mắt dán lên màn hình đen đặc.
Thế đấy,Joe Bob Fenestre -“Fitey 777”,điều đó có ý nghĩa gì nhỉ? Chiếu theo cuộc chat mà tụi tôi đã xem trộm được thì Fitey 777 là một chiến sĩ diệt Yeerk đích thực. Chẳng giống như cái tay YrkHSer vốn rõ ràng là một tên Mượn xác.
Nhưng đâu có đơn giản dữ vậy. Joe Bob Fenestre có thể truy nhập vào mọi thông tin của WAA vì ông ta là chủ nhân của công ty dịch vụ mạng lớn nhất nước Mỹ này, vì vậy ông ta biết tỏng những tay tham gia cuộc chat đó thực sự là ai. Ông ta thậm chí biết cả kẻ nào lập ra trang web nữa mà…
Có thể chính vì thế mà ông ta phát hiện ra cuộc xâm lăng của bọn Yeerk chăng?
Hay có thể bọn Yeerk đã nhận ra tầm quan trọng của Fenestre nên đã biến ông ta thành một kẻ Bị-mượn-xác không chừng. Không biết nữa.
Tụi tôi chui vô trong văn phòng WAA có khôn ngoan không nhỉ? Fenestre có thực sự là kẻ thù của bọn Yeerk không? Hay ông ta là một tên Mượn xác đang sử dụng trang web làm mồi dụ đểbẫy những kẻ thù thực sự của bọn Yeerk?
Phải khám phá điều này mới được. Tôi phải đến nhà Marco, bắt nó tìm lại tất cả những bài báo mà nó còn giữ về ngôi nhà của Joe Bob Fenestre. Ông ta sống cũng không xa đây lắm. Hàng ngày ông ta dùng máy bay riêng để đến văn phòng ở thủ đô….
Tôi thực sự thấy mệt mỏi. Tôi có cảm giác mình có thể làm một giấc kéo dài cả tuần lễ. Nhưng hai ngày cuối tuần là quãng thời gian vui vẻ của tụi tôi. Mấy ngày đi học thì khó chịu hơn. Và ngày mai - Chủ nhật - là ngày nghỉ cuối tuần cuối cùng rồi.
Tôi đi xuống nhà. Ba mẹ tôi vừa về tới, tay xách lích kích những bịch đồ.
“Chào con, Jake,” ba tôi nói.
“Nè cưng, còn mấy bịch trong xe nữa đó,” mẹ tôi bảo và lừ mắt nhìn tôi.“Conđã đi suốt ngày nay giờ lại còn định đi đâu nữa hả?”
Tôi nhún vai.“Có chuyện gì hả mẹ?”
“Đến bữa tối rồi đấy. Có cá hồi mẹ mua hôm qua,” mẹ tôi nói.“Lần trước mẹ nấu con có vẻ thích ghê lắm. Mẹ mua món đó chủ yếu là vì con đó.”
Tuyệt! Tôi mỉm cười.“Đã quá. Thôi dẹp thằng Marco đi. Con khoái ăn món cá hồi quá rồi nè.”
Tụi tôi cố không dùng điện thoại quá nhiều. Đường dây điện thoại rất dễ bị nghe trộm. Hơn nữa, chẳng bao giờ tôi biết được Tom có lén nhấc máy lên nghe hay không. Do đó, tôi không thể điện thoại cho Marco hay Rachel được. Tôi buộc phải tự nghiên cứu thôi. Nếu tụi tôi đột nhập vào trong tòa dinh thự rộng rinh của Joe Bob Fenestre, tụi tôi cần phải dự kiến xem tụi tôi sẽ phải đối mặt với những thứ gì.
Tôi lên phòng mình bắt tay vào làm vài bài tập trong khi mẹ tôi nấu nướng. Có tiếng ba tôi gọi với lên, nói rằng kênh Showtime đang phát lại trận đấu mà trước đó muốn xem phải trả tiền. Thế là tôi bê luôn bài tập xuống dưới nhà, vừa làm vừa xem tivi.
Rồi đến bữa ăn. Bốn người chúng tôi. Như những ngày xa xưa.
Ba tôi bắt đầu huyên thuyên một câu chuyện dài, rắm rối, chán muốn chết về công việc của ông. Còn mẹ thì hỏi tôi và anh Tom về chuyện học ở trường. Rồi ba chợt nhận ra là ông quên mất một đoạn trong câu chuyện chán òm đó, và ông thấy phải kể lại đoạn này…
Tất cả sao màquá đỗi bình thường.Anh Tom và tôi. Ba mẹ tôi… Tất cả trông vẫn bình thường như những ngày xưa vậy…
Tôi cố nhồi nhét vô miệng hết cá, rồi cơm, rồi đậu, và cả cái món gọi là tiramisu, một loại thức ăn tráng miệng của Ý nhúng vào một thứ rượu mùi…
Tôi rất muốn tin cảnh tượng này hoàn toàn là thực. Bởi vì đó chính là mục đích cuối cùng của cuộc chiến. Tụi tôi đang gánh lấy rủi ro và chiến đấu với bọn Yeerk nhằm bảo vệ những quãng thời gian buồn tẻ, tầm thường, chả có gì đáng nói như thế này đây.
Tôi nhớ lại cái cánh bị đập bẹp ở trên máy bay. Rồi tôi nhớ lại cái lần đầu tiên, hồi tụi tôi xém nữa đã cứu được anh Tom ở dưới cái vũng Yeerk địa ngục đó. Ký ức đó làm tôi muốnphát điên.Người ta thường chỉ mong được yên thân, được ngồi một chỗ, ăn một bữa ăn ngon, nói những chuyện chán phèo và kể một chuyện tiếu lâm đã lặp đi lặp lại cả chục lần.
Nhưng tôi cho rằng luôn luôn có một kẻ nào đó ở ngoài kia nghĩ rằng cái cuộc sống - chỉ toàn là những hỉ nộ ái ố thông thường - là không đủ hấp dẫn. Và đó chính là điểm khởi đầu của sự giết chóc. Trong cuộc chiến tranh này, kẻ đó chính là bọn Yeerk. Nhưng cũng đã từng nổ ra rất nhiều cuộc chiến chỉ là giữa những con người với nhau.
Đối với những người không hề biết rằng điều thực sự đáng kể trong cuộc đời chính là những người yêu thương nhau có thể ở cùng nhau, sống, học tập, làm việc trong hòa bình, kể nhau nghe những câu chuyện tẻ nhạt hay những chuyện cười ngốc nghếch, thì vấn đề là gì chứ? Điều gì khiến cho họ nghĩ rằng cuộc sống mà họ đang hướng tới là tốt hơn cái họ đang có?
“Sao con yênắng quá vậy Jake?” mẹ tôi hỏi.“Suy tư gì hả?”
Tôi mỉm cười.“Conđang nghĩ thế này thật là tuyệt. Nhà mình phải thường xuyên ăn tối cùng nhau hơn.“ Tôi liếc sang Tom.“Tuyệt thật đấy. Con mong rằng cả nhà mìnhsẽ mãi mãi bên nhau.”
Tên Yeerk bên trong đầu Tom chắc đang lục tìm ký ức của anh ấy và đọc nó như đọc một cuốn sách. Hắn dợt bộ não của Tom giống như một nhạc sĩ vĩ cầm lôi ra những nốt nhạc hoàn hảo từ cây đàn.
Tên Yeerk đã tìm thấy câu trả lời mà Tom theo thường lệ phải thốt ra. Tôi nhìn vào mắt Tom và cố làm cho khuôn mặt Tom nở một nụ cười chế giễu. Ánh mắt tôi buộc cái miệng Tom phải mở ra, buộc Tom phải thốt ra những từ theo lẽ thường mà Tom phải nói… nếu như ảnh nói được.
“Mẹ nè, lần sau đừng cho thằng Jake ăn cái món tiramisu ấy nữa. Rượu vào làm cho nó ướt sũng rồi nè.”
Tôi bật cười theo cách tôi phải cười. Nhưng trong thâm tâm, tôi nghĩ,tên Yeerk kia, sẽ có ngày ta lôi mi ra khỏi đầu anh trai ta và hủy diệt mi vì những điều mi đã gây ra cho gia đình ta.