← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Trong khi tôi có một bữa tối ấm cúng bên gia đình,thì Marco lại đang bận rộn sử dụng chương trình chống tin tặc Ax viết cho để vào lại cuộc chat. Nó tường thuật lại cho cả bọn khi tụi tôi mệt mỏi lết đến khu rừng ở ngoài rìa nông trại nhà Cassie.

“Hầu hết vẫn là những nhân vật cũ tán chuyện với nhau,” Marco kể.“Có vài cái tên mới, nhưng GoVikes, YrkHSer, Chazz, CKDsweet, Yeerkiller, Carlito, MegMom và Gump8293 đều hiện diện. Cái thằng nhóc Gump vẫn lải nhải suốt về ba nó. Mình có cảm giác nó đã sẵn sàng đối mặt với ba nó rồi.”

“Tụi mình không được để điều đó xảy ra,” Cassie nói.

“Gump chỉ là một thằng nhóc chín tuổi thôi,” tôi nhắc nhở.“Nósống cũng khá gần đây. Meg, Chazz và CKDsweet đều sống ngoài thành phố tụi mình. Một số ở rất xa nơi đây. Chỉ còn lại có GoVikes…”

“…tên khùng,” Rachel nhận xét.

“…YrkHSer, Gump và dĩ nhiên là Fitey 777,” tôi kết thúc.

Tobias hỏi.

Tobias đang đậu trên một cành cây. Vuốt của nó bấm sâu vào vỏ cây mềm.

Cassie gục gặc cái đầu vẻ không mấy chắc chắn.“YrkHSer là một người tên Edward Cheltingham. Nhưng mấy bồ biết sao không? Mình đã xem cuốn danh bạ điện thoại sáng nay và không tìm thấy cái tên Edward Cheltingham. Chỉ có hai“Cheltingham” trong danh bạ thôi, nhưng cả hai đều là nữ.”

“Vậy thì sao? Có nghĩa là số điện thoại của ổng không đăng ký trong sổ danh bạ thôi chứ gì.”

“Có thể vậy. Và cũng có thể Edward Cheltingham chỉ là một cái tên giả như cái tên YrkHSer vậy,“ Cassie nói. “Người ta có thể lấy một thẻ tín dụng giả mang một cái tên bất kỳ nào đó để mở một account ở WAA không vậy?”

Hóa ra là chưa đứa nào nghĩ đến điều này cả…

“Ồ,” Rachel thốt lên.“Một cấp độ khó khăn mới. Vậythì tay đó có thể là bất cứ ai.”

“Tụi mình có địa chỉ của hắn” Cassie nói. “Phải kiểm tra lại thôi.” Nhỏ nhìn tôi.“Tụi mình cũng có cả địa chỉ của Gump nữa đấy.”

“Gump thì không quan trọng đâu,” Marco nói. “Fenestre mới là nhân vật trung tâm của toàn bộ vụ này. Ổng mới là nhân vật chính. Cứ hình dung điều gì xảy ra với ổng coi, mấy bồ sẽ hiểu ngay ấy mà.”

“Có thể,” Cassie thừa nhận.“Nhưng ổng chờ cũng được mà. Còn Gump thì có thể đang lâm nguy đó…”

“Coi kìa, Cassie,” Marco nói. “Hôm nay là Chủ nhật mà. Nếu tụi mình bám theo Fenestre thì có lẽ phải mất cả một ngày luôn đó. Vậy là phải xài ngày nghỉ bữa nay rồi. Còn Gump thì tụi mình xem xét sau lúc tan học cũng được mà. Thứ Hai hay thứ Ba chẳng hạn.”

“Nếu thứ Hai là quá trễ thì sao? Nếu tối nay thằng nhóc hoảng sợ đó nói hết với ba nó và lại là một kẻ Bị-mượn-xác thì sao? Gump cũng sẽ trở thành một kẻ Bị-mượn-xác mất thôi…”

Marco và Cassie quay lại nhìn tôi. Tụi nó đang chờ tôi quyết định ưu tiên của nhóm là làm gì. Cứu một thằng bé chín tuổi hay khám phá toàn bộ vụ bằng cách đột nhập vào tòa dinh thự của Fenestre.

Tôi cúi nhìn xuống đất.“Marco, bồ đã nghiên cứu ngôi nhà của Fenestre chưa?”

“Chưa, tui nghĩ bồ làm vụ đó mà.”

“Mình bị mắc kẹt, chuyện gia đình ấy mà…”

“Chắc hệ thống an ninh ở đó nghiêm ngặt lắm,” Marco nói. “Chắc sẽ có rất nhiều máy tính. Nhưng với tụi mình thì điều đó không thành vấn đề đâu. Hệ thống an ninh được thiết kế để ngăn chặn con người, chứ đâu ngăn chặn được mấy con thú, đúng không nào?”

Tôi gật đầu, cầu cho nó nói đúng. Tôi cảm thấy hơi lo lo, nhưng Marco cũng có lý chứ: Fenestre mới là trung tâm của vụ này.“Cassieạ, sau giờ tan học ngày mai tụi mình kiểm tra thằng nhóc Gump.” Tôi bảo với Cassie như vậy.

Nhỏ gật đầu nhưng vẫn có vẻ áy náy.“Mong là không quá trễ”.

“Ừ. Mong sao là vậy.” Tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nháy mắt với Cassie và khoác vào bộ mặt“kên kên” nhất của tôi.“Nào tụi mình tới coi mấy tay giàu sụ ấy sống ra sao đi.”

Tôi cảm thấy mình đang mắc sai lầm. Nhưng tôi không biết đích xác đó là sai lầm gì. Thế nhưng, một người thủ lĩnh luôn phải là người dẫn dắt mọi người chứ không phải là người ngồi ì một chỗ nói nhăng nói cuội hay bắt mạch cho chính bản thân mình.

Cho nên, tôi ra quyết định.

Bạn đã từng nhìn thấy mấy tòa nhà lớn chưa? Chưa đâu, nếu như bạn chưa nhìn thấy dinh thự của tỷ phú Joe Bob Fenestre, người sáng lập ra Mạng Truy cập Hoa Kỳ.

Nhìn từ trên không, tòa dinh thự của ông tatrông giống như một trung tâm thương mại vậy. Nó có hàng chục tòa nhà biệt lập. Một khu hồ bơi có các phòng thay đồ và quầy rượu ở ngay mép bể bơi có hình biểu tượng của Mạng Truy cập Hoa Kỳ. Một tòa nhà chứa du thuyền sát bờ sông với một chiếc thuyền thon thả như điếu thuốc nằm gọn bên trong. Một chuồng ngựa đủ chỗ chứa cả chục con. Một cấu trúc trông như tháp quan sát. Một nhà kính chứa đầy những luống rau diếp và cây cỏ xanh rờn cùng những cây cam to đùng. Một nhà xe bự. Một tòa nhà an ninh có những người canh gác vũ trang nằm ngay sát lối đi dài cỡ bốn trăm thước. Cuối cùng, trên ngọn đồi cỏ có thể bố trí nguyên một trung tâm bowling, tọa lạc tòa nhà chính.

Taynày cũng biết sống nhỉ,> Marco nói, vẻ hài lòng.

Rachel ghẹo.

Tobias thắc mắc.

Marco nói.

Tụi tôi đang nổi lềnh bềnh cách khu dinh thự của Fenestre khoảng bốn năm trăm mét. Tobias thì vẫn là Tobias-diều-hâu-đuôi-đỏ. Ax ở trong lốt diều mướp phương Bắc, Rachel là con đại bàng đầu bạc, Cassie và Marco là ó biển, còn tôi thì lấy dạng biến hình ưa chuộng nhất của mình: chim ưng Peregrine. Đó là một trong những sinh vật nhanh nhất trần gian. Nó có cặp mắt thấy được cả từng con bọ chét trên lưng một con chó ở cách xa hàng chục mét luôn đó…

Tôi từng có một cảm giác không hay lắm khi quyết định thực hiện vụ này. Nhưng giờ thì tôi thấy khá ổn rồi. Tôi luôn luôn cảm thấy ổn khi bay trên bầu trời cao. Khi bạn đang trôi lềnh bềnh trên một luồng khí nóng với đôi cánh sải rộng, với những làn gió nhẹ len vào trong lớp lông vũ, bạn hẳn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Đó là một cảm giác tự do tự tại mà bạn chẳng bao giờ hình dung nổi.

Quanh khu dinh thự của Fenestre có ba lớp hàng rào riêng rẽ. Một hàng rào bọc quanh chu vi của cơ ngơi, gồm cả rừng cây, bể bơi, sân Tennis, và tất tật mọi thứ. Hàng rào thứ hai cách hàng rào đầu khoảng hai chục mét. Và cuối cùng là hàng rào thứ 3 bọc quanh tòa nhà chính…

Taynày coi bộ hơi đa nghi thì phải,> Rachel nhận xét.

Cassie bổ sung.

Với cặp mắt ó biển được cấu tạo để tìm cá ở dưới nước, Cassie nói thêm.

Ax thắc mắc.

Marco nói.

tôi hỏi.

Tobias gợi ý.

Cassie hỏi.…>

Marco đề nghị.

Cassie nói và liếc Marco. Marco đã thề rằng sẽ không bao giờ làm kiến thêm một lần nào nữa…

Tôi quyết định.

Rachel chưa gì đãđâm thẳng xuống cánh cửa sổ để ngỏ.

Cặp cánh bự của nhỏ ép ra sau, các vuốt thu lên, cái đầu đại bàng màu trắng ngước lên để cặp mắt tập trung vào cửa sổ.

Cassie bay tiếp sau nhỏ, rồi đến tôi, Marco và Ax. Tobias bắt một luồng khí nóng và bay vút lên đến độ cao mà từ đó nó có thể thấy bất cứ chuyện gì xảy ra bên trong dinh thự.

Rachel xòe cánh ra vào phút cuối để giảm tốc độ. Vuốt của nhỏ chìa ra trước và nhỏ bay vụt qua…

PHỤỤP!

Cassie phản ứng tức khắc. Nhỏ xòe rộng đôi cánh, ngoặt mạnh sang bên phải, và bay rà sát bờ tường trát vữa nổi, chỉ cách bờ tường có vài phân.

Tôi hét lớn.

Nhỏ đã bay qua cánh cửa sổ vô được trong nhà rồi. Không nghe nhỏ trả lời. Với cặp mắt chim ưng, tôi cũng chỉ nhận ra một hình thù lờ mờ nằm sõng sượt trên phòng của căn nhà bên trong.

Rachel đã bất tỉnh.

Ít ra là tôi hy vọng nhỏ chỉ bất tỉnh.

Rachel bịsập bẫymất rồi!

BRRRRINNNNNGGGG!

Húúúúúú! Húúúúúú! Húúúúúú!

Chuông báo động rú lên. Tiếng còi hụ inh ỏi. Tôi nghe thấy những giọng người la hét và thấy Cassie vọt lên cao, vượt qua đỉnh của bờ tường để giữ đà bay. Nhưng Marco và Ax vẫn đang chật vật chiến đấu với không khí lặng ngắt. Cả tôi cũng thế. Tôi vỗ cánh tới tấp, nhưng không khí phía dưới mặt đất vẫn cứ lặng như tờ. Tôi vỗ cánh mạnh hơn nữa và chậm chạp dâng lên. Quá chậm.

“Bắn chúng đi!”

“Bắn mấy con chim á?”

“Chứ gì nữa! Bắn đi!”

PẰNG! PẰNG! PẰNG!

Ax rú lên.

Tôi thấy con diều mướp phương Bắc lảo đảo trong không trung và bắt đầu rơi xuống.

Tobias nói và đâm bổ xuống, thực hiện một cú lao tự sát điên cuồng, hướng thẳng xuống mặt đất.

Khi bắt đầu rơi, Ax ở cách mặt đất độ chục mét. Còn Tobias ở trên cao chừng hai chục mét. Thật là vô vọng.

Nhưng Tobias vẫn lao xuống như một viên đạn màu đỏ. Nó bắt kịp Ax thì cơ thể run rẩy của ảnh chỉ còn một mét là nữa là đập xuống đất.

Tobias hét lên. Nó cắm vuốt vào vai và ngực Ax, xòe rộng cánh ra và bay theo triền dốc của thảm cỏ,chỉ cách thảm họa có vài phân.

Cassie cũng đang lao tới để hỗ trợ. Nhỏ túm lấy một bên cánh của Ax và cùng với Tobias vừa kéo vừa lôi anh chàng Andalite bị thương đến giữa hàng rào trong cùng và hàng rào thứ hai. Nhưng hai đứa nó lại buông ảnh xuống đúng ngay lối chạy của đám chó.

Một đám chó Rottweiler sủa inh tai, lao về phía Ax.

Bọn chó đang phóng tới, nước miếng nhiễu cả ra, những cái hàm bự rung lên. Gã huấn luyện chúng bám theo chậm chạp hơn, vừa chạy vừa tháo khẩu súng máy ra khỏi vai.

Tôi hét lên, sà thấp xuống. Quá thấp và quá chậm. Bọn chó chắc chắn đã thấy tôi xông tới. Nhưng đó là vì tôi nhắm thẳng vào chúng. Nhắm thẳng vào mắt của con chó ở gần nhất.Tôi bật vuốt ra phía trước.

Con chó đã nhận ra tôi. Nó quay ngắt lại!Tôi giáng đòn!

Phập! Cái cằm đồ sộ, chết chóc táp vào chóp cánh của tôi. Nhưng những cái răng chỉ chải lên những sợi lông. Tôi ngã dúi xuống cỏ, lộn vòng tròn. Con chó bám theo tôi. Ba bước nhảy nữa nó sẽ tóm được tôi. Tôi hoàn toàn bất lực.

Nhưng có vật gì đó lao xuống như tên lửa, ngay phía sau tôi: con ó biển thứ hai! Marco!

Marco cào con chó từ phía sau, cày nguyên một đường đỏ ngầu sau gáy con chó.

HÚÚÚÚÚÚ!

Con chó quay ngoắt lại, Marco vỗ cánh bay đi, còn tôi vùng vẫy như điên để cất cánh khỏi mặt đất.

Nhưng con chó thứ hai đã tập trung vào Tobias, Cassie và Ax. Tobias và Cassie đang điên cuồng vỗ cánh,lôi sềnh sệch trên cỏ cái cơ thể chim tả tơi của Ax.Hai đứa nó xém nữa đã cất lên cao được, nhưng rồi lại chìm xuống. Con chó đang rượt theo chúng.

Tôi la lớn.

Tobias hét lên.

Tobias và Cassie thả Ax xuống và bay vút đi. Con chó lao thẳng vào Ax đang bị thương, dùng hàm xốc ảnh lên.

Cassie hét to.

Tôi quát lên.

Tôi bắt một luồng gió nhẹ và bay vút lên.

Thêm những người vũ trang và vài con chó nữa vây quanh Ax.

Qua cánh cửa sổ ngỡ là để ngỏ, tôi thấy những người khác đang xúm xít quanh Rachel.

Hai  đứa trong bọn tôi đã bị bắt. Và đó đều do lỗi của tôi.

Mấy đứa tụi tôi tập hợp lại phía sau một ngôi nhà nhỏ cách đó chừng bốn trăm mét.Tụi tôi lấp sau các thiết bị điều hòa không khí và quạt hút gió, giữa mùi dầu mỡ và hơi nóng bỏng ran.

Tụi mình đã biến hình được bao lâu rồi?> Tôi hỏi.

Tobias quát lên.

Cassie thẫn thờ nói.

Hoang mang, hoảng loạn. Ai cũng rối trí.

Tôi cố tập trung, nhưng mấy cái máy điều hòa không khí lại đang rống lên. Mùi thịt nướng, mùi hành, mùi nước sốt thì quá nồng nặc.

tôi nói.

Tobias hỏi.

Marco nói.

Cassie nói.

tôi nói. Thật ra sự thể còn tệ hại hơn thế nữa. Thì đó, Rachel biết rõ là nhỏ không thể hoàn hình ở chỗ mà bọn Mượn xác thấy được nhỏ. Tôi biết Rachel quá rõ mà, nhỏthà bị kẹt mút mùa trong cơ thể đại bàng chứ không để lộ sự thật đâu.Nhỏ biết rõ rằng bọn Yeerk mà biết tụi tôi là người chứ không phải là một nhóm Andalite gây rối thì mạng sống của tụi tôi sẽ tiêu ma tắp lự…

Tobias nói.

Marco nhếch mép châm chọc.

Tobias ngắt lời.

Cassie nói, bình tĩnh hơn hai đứa kia một chút.

Marco hỏi tôi.

Tôi không trả lời. Tôi phải nghĩ cách. Tôi đang chạy đua với thời gian. Làm thế nào cứu được Rachel ngay khi cứu được nhỏ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Tôi phải lập ra một kế hoạch. Nhưng tôi là ai kia chứ? Làm sao tôi có thể lập kế hoạch nữa khi mà tôi đã dẫn tụi bạn vào thảm họa. Rachel… Ax… và biết đâu đấy, tất cả tụi tôi luôn.

Tôi gào lên. Tôi đã không hề lập ra một kế hoạch cụ thể nào cho nhiệm vụ này.

Tobias giật giọng.

Marco giận dữ nói.

tôi quát lên.

Marco hét lại vào mặt tôi.

Cassie chen vào, bênh vực tôi.

Nhưng những lời của Marco đã lànhững chiếc gai đâm thẳng vào trái tim tôi.Và sự bênh vực của Cassie chỉ làm cho mọi sự tồi tệ hơn…

Trí óc tôi phân ra làm đôi. Một nửa đang chạy điên cuồng như thể một chiếc xe đua chạy đến nỗi máy của nó muốn nổ tung ra. Nửa kia thì đang vẫy vùng lặn ngụp với sự thật khủng khiếp rằng Marco nói đúng. Tôi đã hại bạn bè mình.

… tụi mình có thể dùng lốt gián,> Cassie nói.

Marco nói.

tôi đội ngột lên tiếng.

Tobias hỏi.

tôi nói chắc chắn.

Marco thắc mắc.

Cassie nhắc nhở.

tôi đồng ý.… Nhưng trước hết, khu Lâm Viên cách đây bao xa nhỉ?>