← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 10

Tôi bay bằng tốc độ tối đa của con chim ưng, nghĩa là rất nhanh, nhưng rủi là lại bị ngược chiều gió.Tôi đành tự an ủi,không sao, lúc bay về mình lại được thuận chiều là huề chứ gì.Nhưng gió thì có trời mà biết được.

Tụi tôi để Marco và Cassie ở lại để canh chừng. Tôi đã dặn dò hai đứa nó không được làm gì cả. Tôi không muốn khi trở lại, thấy hai đứa nó cũngbị bắt nốt.

Nhưng tôi là ai mà dám đưa ra mệnh lệnh cho tụi nó cơ chứ? Tôi đã dẫn tụi bạn chui vào một cái bẫy. Cái bẫy mà lẽ ra tôi đã phải nghĩ tới nếu như tôi chịu khó dành một chút thời gian để nghiên cứu tòa dinh thự. Nhưng tôi đã không nghiên cứu, tôi đã dành trọn thời gian đó cho gia đình mình.

Cassie đã đúng. Lẽ ra tụi tôi phải cố cứu Gump, (điều đó dễ mà) thay vì tôi cứ cố tỏ ra mình là một đại thống lĩnh, quyết định phải theo dõi Fenestre, ngay cả khi chẳng có bất cứ sự chuẩn bị nào.

Tobias bay cùng tôi đến khu Lâm Viên. Tôi thật sự muốn làm điều đó một mình, nhưng, trên không trung, Tobias lại có kinh nghiệm hơn tôi gấp cả trăm lần. Nó hiểu rõ từng lọn gió, từng áng mây, từng luồng khí nóng. Nó sẽ giúp tôi bay nhanh hơn…

Vào lúc hai đứa tôi bay phía trên những khu thú trong Lâm Viên, có lẽ tụi tôi chỉ còn không đầy một giờ. Nửa tiếng nữa để bay vòng về. Như vậy chỉ còn chưa đầy nửa giờ đồng hồ để làm cái việc tôi phải làm và cứu Rachel cùng Ax ra khỏi tòa dinh thự.

Không thể lãng phí thêm một phút nào nữa…

Tobias càu nhàu.

tôi đáp.

Phía dưới tụi tôi là một khu thú thả rong có nhiều loại cỏ mọc xen lẫn, một vũng bùn và một hố nước. Bốn thân hình lộ ra trong khu thú. Bốn thân hình đồ sộ trông như nhữngcon thú thoát ra từ thời đại khủng long.

Tobias ngờ vực hỏi.

Không được để bị sao đấy!>

Tobias lập tức biến mất tăm, còn tôi thả mình xuống từ từ, giống như đi xuống một chiếc cầu thang xoắn. Tôi nhắm thẳng cái lưng của con tê giác lớn nhất. Tôi xòe hai cánh, đưa vuốt ra phía trước, vàcố đáp xuống lưng nó thật êm.

Con thú khổng lồ chỉ thấy nhồn nhột.

Tôi đứng đó, đánh đu trên lưng con tê giác, các vuốt của tôi bám khẽ vào lớp da xám nhăn nheo và dày cui của nó. Ổn rồi. Nhưng tôi không thể thâu nạp ADN ở dạng biến hình được. Tôi phải hoàn hình lại thành người để làm việc đó. Và điều này mới thực sự gay go.

Tôi nhìn lên thanh chắn cao bên trên, nơi người ta đang ngắm nghía những con tê giác lang thang. Với nhãn quan chim ưng, tôi thấy họ ở gần đến không ngờ. Tôi có thể thấy cả màu mắt của họ, thấy cả chiếc huy không cài trên áo một tên nhóc. Nhưng dĩ nhiên là họ chỉ có những con mắt người và vì vậy không thể thấy rõ được như tôi…

Không thành vấn đề đâu,tôi nghiêm khắc tự nhủ.Không còn thời gian để mà lo lắng nữa đâu. Làm đi thôi.

Tôi bắt đầuhoàn hình trên lưng con tê giác.Những sợi lông chim ưng của tôi chảy ra và dính kết lại, mất đi những đường nét hình học thon thả. Các vuốt của tôi cùn đi, dày lên, lóng ngóng hơn và những ngón phụ trội bắt đầu mọc ra. Tôi nghe những tiếng cót két khi bộ xương người của tôi bắt đầu duỗi ra từ khung xương rỗng của chim.

Trên lưng con tê giác, tôi đã nặng hơn gấp đôi. Liệu nó có hất tôi xuống và dậm lên tôi không? Chẳng còn thời gian để lo sợ nữa rồi. Tôi phải tin tưởng vào Tobias thôi.

Đúng lúc đó tôi thấy Tobias sà xuống chộp lấy thanh kẹo bông gòn từ tay một bé gái cũng dễ dàng như nó chộp con chuột trên bãi cỏ vậy.

Vùùù! Tobias đã vút lên với trái bóng bông gòn màu hồng sáng. Cô bé hét lên, những người đứng quanh ai nấy đều trố mắt, bật cười, chỉ trỏ. Tobias bắt đầu thực hiện mộtmàn biểu diễn nhào lộn trên khôngxứng danh vớiPhi đội thiên thần Xanh.

Không ai còn chú ý tới tôi khi mà cái hình thù người của tôi hiện lên từ cơ thể mượt mà của con chim ưng. Nhưng tôi vẫn ở trên lưng con tê giác. Trên lưng một con vật khổng lồ nặng hàng ngàn ký với chiếc sừng dài dễ đến cả thước.

Con tê giác đột nhiên di chuyển! Nhưng nó chỉ sàng tới đám cỏ xanh tốt hơn.

Tôi tiếp tục hoàn hình. Nhưng đột nhiên, con tê giác đã nhận ra cái gì đó lạ lùng đang diễn ra.

“Fffraha!” nó thở ra khìn khịt. Rồi nó chợt phóng nước kiệu. Tôi vẫn chưa có tay mà vuốt thì đã mất hết rồi. Tôi lộn nhào, ngã chúi mặt xuống đất ngay cạnh chiếc xe tải.

Tiếp tục đi Jake, biến hình tiếp đi!Tôi tự nhủ.

Con tê giác lừ đừ tiến tới. Nó nheo nheo một bên mắt với tôi. Rồi nó cúi cái sừng khổng lồ xuống.

Nó đánh hơi.

Cái khuôn mặt đó, cái sừng đó, đong đưa cách tôi có vài phân và tôi chỉ còn biếtcầu cho nó đừng có xiên tôi.Con thú càng lúc càng bị kích động. Nó sửng sốt vì những gì nó trông thấy. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Chính tôi cũng sẽ sửng sốt y như thế nếu trông thấymột thằng nhóc đang quằn quại và đột ngột thoát ra từ hình thù một con chim.

Và rồi tôi đã có được một cánh tay. Tôi chìa nó ra, quờ quạng sờ vào chiếc sừng tê giác. Tôi khép các ngón tay, nắm lấy nửa vòng chiếc sừng đó và bắt đầu tập trung tâm trí…

Khi bạn thâu nạp một con thú thì nó luôn rơi vào trạng thái đờ đẫn, chỉ trừ một vài trường hợp ngoại lệ. Nếu lần này chẳng may đúng vào trường hợp ngoại lệ đó thì con tê giác sẽ xiên tôi thật ngọt và sử dụng tôi làm bung xung để dợt cái sừng của nó.

Tôi tập trung vào con thú. Và tôi cảm thấy nó trở thành một phần của tôi.