← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Từ khu Lâm Viên, hai đứa tôi cuống quýt lao trở về. Tôi mệt lử.Tobias cũng mệt lử. Tụi tôi không thể làm gì khác. Thời gian đang chạy rất mau.

Gió đã đổi chiều. Nó không ngược chiều với tụi tôi, nhưng lại thổi mạnh từ hướng Nam trong khi tụi tôi lại bay về hướng Tây. Tụi tôi vẫn phải chật vật giữ hướng bay.

Marco và Cassie đang đợi tụi tôi trên các cành cây ở phía bên kia đường, đối diện với cổng tòa dinh thự của Fenestre. Thời gian còn lại của tụi nó trong dạng biến hình cũng chỉ còn rất ngắn. Ngắn như thời gian của Rachel và Ax vậy.

Tôi hét xuống.

Marco nói.

Cassie nói.

Marco nói.

tôi nói.

Marco bật cười. Nụ cười của nó vẫn thoáng chút căng thẳng.

Tôi đáp xuống đất, ngay phía dưới gốc cây.

Tôi hoàn hình thật nhanh và lập tức tập trung để biến thành tê giác.

Biến hình vội vã như thế quả là mệt không thể tưởng tượng được. Tôi cảm thấy như cơ thể mình đang vận hành nhờ một bình ắc quy sắp hết điện. Nhưng sau này tôi có thể tha hồ mệt mỏi, chứ bây giờ thì không được.

Làn da người mịn màu hồng hồng của tôi chuyển thành lớp da dày cỡ hai ba phân đã từng phơi dưới nắng cả chục năm. Tôi vẫn còn là người, nhưng lại là một người khổng lồ màu xám. Tôi giống như đang mặc một bộ áo giáp sống vậy.

Hai chân tôi dày lên và rút ngắn lại. Các móng tay đang trở nên to bự và cứng như thép. Tôi đổ xuống, đứng chống trên bốn cẳng. Tôi trở thành một khối màu xám không ngừng to phồng lên, hệt như mộtmẻ thép nấu chảy đang sôi sục và tái định hình.

Tôi nhận thấy hai tai tôi lần lần chuyển ngược cao lên trên đầu. Chúng kéo dài ra và cuộn lại thành hình rãnh hẹp. Cuối cùng là khuôn mặt, nó dãn ra phía trước, ra nữa, ra nữa. Xương mặt và xương sọ của tôi phát triển, sinh sôi nảy nở và bự ra. Cứ như thể có một đội ngũ các kỹ sư đang tái dựng lại khuôn mặt tôi và luôn miệng kêu ca:“Chúng tôi cần thêm không gian, cần thêm xương, cần thêm lớp áo giáp, cần thêm sức mạnh ở đây…ở đây nữa."

Cái đầu tôi trở nên đồ sộ khủng khiếp.

… bồ biến thành con quái gì thế này?> Marco hoảng hốt hỏi.

Và rồi, từ phần mút cái đầu khổng lồ của tôi, những cái sừng bắt đầu mọc ra.

Cái sừng nhỏ ở phía sau nhú lên một chút rồi dừng lại. Sau đó là đến cái sừng  lớn. Nó mọc dài ra, dài ra, dài ra mãi. Nhãn quan của tôi trở nên mờ đục và tập trung rất kém, nhưng tôi vẫn nhìn thấy được cái sừng ấy đang mọc. Nó vểnh lên, vểnh lên nữa. Dày hơn, lớn hơn và dài hơn.

Marco thốt lên.

tôi cuống quýt hỏi.

Tobias đáp.

Tôi cảm thấy bộ não tê giác đang trỗi dậy trong tôi. Nó không hề giống như tôi nghĩ. Bộ não này không hung bạo chút nào. Thật ra, bản năng thống lĩnh ở bộ não đó có vẻ như chỉ đơn giản là đói.Con tê giác đang muốn gặm cỏ.

Nhưng bên dưới cái nhận thức điềm tĩnh của loài ăn cỏ cũng tồn tại cả những thứ khác nữa. Không phải hung dữ mà là tự vệ. Không phải sợ mà lo. Tê giác luôn thận trọng vì lo rằng bị thách thức bởi một con tê giác khác.

Đôi mắt cực kỳ mù mờvà hầu như vô dụng của tê giác đang tìm kiếm một hình dáng hơi hơi giống chính nó. Đôi tai hết xoắn rồi lại xoay, hướng về phía mỗi tiếng động mới, dò tìm âm thanh của con tê giác khác. Cái mũi cực thính đánh hơi không khí.

Không có những kẻ thách thức. Không có kẻ thù. Chỉ có vài con chim. Con tê giác bình tĩnh trở lại.

Tôi cần phải tiếp tế cho nó sự giận dữ. Điều này cũng dễ thôi vì thứ đó tôi đang có đầy. Tôi phải cứu Rachel và Ax. Và tôi phải làm điều đó ngay bây giờ.

…>

Cơ thể mới của tôi di chuyển một cách tốt không ngờ.Tôi cảm thấy mình như một gã khổng lồ đang đi trên đầu các ngón chân vậy.

Tôi phóng nước kiệu lao ra từ những thân cây che lấp. Tôi biết cánh cổng của Fenestre ở ngay bên kia đường. Nhưng tôi không thể thấy cánh cổng đó.Cách chừng ba thước, tôi hầu như không thấy gì nếu đối tượng không cử động.Để nhìn được, tôi phải nhìn đầu tiên là bằng một bên mắt, sau đó là bên mắt kia, bởi lẽ hai mắt tê giác ở cách nhau quá xa, lại bị ngăn cách bởi cái hàm, cái mũi và cái sừng quá đồ sộ. Điều này cũng na ná như bạn có hai con mắt ở hai phòng khác nhau vậy.

tôi nói.

Marco nói.

Tôi lao tới, tôi bắt đầu phóng nước đại. Tôi cảm nhận được lề đường cưng cứng dưới những cái cẳng tê giác nhạy cảm một cách bất ngờ.

Marco hét lên.

Tôi cúi gầm cái đầu sừng, tăng tốc lên. Cánh cổng làm bằng song sắt. Tôi thấy nó rất rõ khoảng hai giây trước khi húc trúng nó.

Một ngàn ký của con tê giác tông vào thép cứng.

Tôi cảm thấy cú húc tác động lên khuôn mặt đồ sộ, xương xẩu của tôi và lan xuống tận vai. Cũng giống như bị nguyên quả búa tạ giáng vào đầu ấy! Bị giáng nhưng lại không hề hấn gì. Tôi cảm thấy sự va chạm. Nhưng cơ thể tê giác của tôi đã quá quen với va chạm. Nó được cấu tạo để chịu đựng với va chạm mà…

tôi hỏi.

…> Marco đáp.bé bự!>

Tôi phóng tới trên bốn cái cẳng bự như những cây cột Hy Lạp. Tôi cảm thấy phần cổng cong queo còn lại khi tôi chạy vù qua nó.

Húúúúúú! Húúúúúú! Húúúúúú!

Tobias thắc mắc nói.

Marco ra lệnh.

Tôi tiếp tục đà lao. Lần này tôi chỉ cảm thấy một cú giật nhẹ ở sừng.

tôi hỏi.

Cassie nói.

Marco nói.

“Gâu gâu gâu!” Tôi nghe rất rõ tiếng chó sủa. Tôi ngửi thấy chúng thậm chí còn rõ hơn nữa.

Tôi thấy hai bóng hình mờ mờ đang chồm lên, lao vào tôi. Có lẽ chúng định cắn tôi. Tôi cũng không chắc nữa. Tôi chỉ cảm thấy nhưbị gãi ở một bên hông.

“Ẳng! Ẳng! Ẳng!”

tôi hỏi.

Marco bật cười.

tôi nói.

“Thiênđịa ơi!” tôi nghe aiđó hét lên.“Cái quái gì thế này?”

“Bắn nó đi!”

Tôi nhận ra họ đang di chuyển. Họ là những cái bóng đang di chuyển trên một nền mờ ảo. Chỉ vừa đủ để tôi nhận ra.

Tôi quay sang họ, và giờ thì toàn bộ bản năng của con tê giác đang làm việc. Họ là một mối nguy. Họ đang thách thức tôi. Và đó làmột sai lầm.

PẰNG! PẰNG! PẰNG!

Tê giác thường xuyên bị bắn giết. Chẳng may cho chúng, có nhiều người ngốc nghếch đến mức tin rằng sừng tê giác là một loại thuốc. Và cũng có nhiều người độc ác đến mức đi tàn sát những con tê giác đang trên đà tuyệt chủng chỉ để lấy cái sừng của chúng…

Nhưng những người đó không bao giờ săn tê giác bằng súng lục. Bạn muốn bắn tê giác ư? Bạn phải có một khẩu súng săn lớn nòng và cực mạnh. Không thể dùng súng lục để bắn ra một mớ những viên đạn tí tẹo để dọa tê giác được.

PẰNG! PẰNG!

Tôi cảm thấy vật gì đó châm vào mặt và vai tôi. Nó làm tôinổi điênlên. Tôi càn tới. Không phải là chạy bình thường nữa, mà làlăn xả vào với cái đầu cúi gằm và cái sừng chĩa lên.

“Chạy thôi!”

Mấy người bảo vệ bỏ chạy. Tôi rượt theo họ. Tôi chỉ mất khoảng ba giây để bắt kịp gã đầu tiên. Tôi xông thẳng vào hắn, cảm thấy sự tiếp xúc với cơ thể mềm ẻo của hắn. Tôi hất đầu lên và… chắc chắn là gã này sẽ không ngồi được trong một thời gian rất dài.

Tôi đã để vuột mất gã bảo vệ kia. Nhưng không sao. Họ đâu phải là mục tiêu của tôi.

Tôi hét gọi mấy đứa kia.

…được rồi, bây giờ quẹo phải…được rồi đấy… Bồ đúng làđồ mù.Trái… phải… tốt. CÀN TỚI ĐI!>

Tôi lao tới.

RẦẦẦMMM!

Tôi có cảm giác như mình vừa húc vào xe tải. Tôi lùi lại và húc tới lần nữa.

RẦẦẦMMM! RẮẮẮCCC!

tôi nói.

Cassie hỏi.

Tôi lùi lại lấy đà và lao tới. Tôi cảm thấy gạch vỡ rơi đầy trên lưng. Và tụi tôi đã lọt vào giữa một vùng không khí mát dịu hơn hẳn.

tôi hỏi.

Tobias nói, giọng căng thẳng.