CHƯƠNG 3
Gió thổi tạt vô mặt tôi. Tôi tận dụng tất cả bản năng bay của loài đại bàng để gia tăng tốc độ. Chẳng biết như vậy có đủ lẹ không nữa…
Thực sự tôi đã đối mặt với người đàn ông vào lúc ổng nhảy khỏi toà cao ốc. Đó là thời điểm ổng như thể sững lại, treo lơ lửng giữa không trung trước khi lao xuống đất.
Tôi giương tất cả móng vuốt ra, một bên chân tôi quắp được cổ áo của ông trước khi ổng bắt đầu rơi. Lập tức ổng kéo tôi lao xuống vùn vụt, tôi vội quặp bàn chân kia vô xương đòn gánh của ông. Chắc tôi đã làm ổng đau, nhưng với ổng bây giờ rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ.
Tôi dang hai cánh, nhưng chỉ như mở một chiếc dù che nắng mà thôi. Có lẽ tôi làm giảm tốc độ rơi của ổng được chút ít, nhưng vậy cũng chẳng nhằm nhò gì hết.
Lúc đó Tobias bay xẹt tới túm lấy cánh tay trái người đàn ông. Trong lốt chim ưng Peregrine, anh Jake vút tới lẹ như chớp. Ảnh quắp lấy cổ áo phía sau người đàn ông.
Ổng rớt chậm lại. Nhưng chưa đủ…
Tobias hét lên.
Tôi tha thứ cho Tobias tội kêu tụi tôi là lũ ngốc. Về vụ bay thì cậu ta là số dzách, vả lại lúc này đang trong một tình thế khá là hiểm nghèo mà…
“Aaaaahhhh!” Người đàn ông đột ngột la toáng lên khiến tôi xém chút nữa thì tuột chân. Ổng ngó tôi trừng trừng, con mắt trái của ông có lẽ chỉ cách mắt phải tôi có vài centimet. Trông ổng có vẻ bình thường, hổng kể cái việc ông ấy la lối vì kinh hãi.
Cassie và Ax bay tới. Cả hai góp các bộ vuốt của mình vô. Macro tới cuối cùng và quắp vô chỗ còn trống là cái lưng áo khoác của người đàn ông.
Tobias hét lên.
Sáu con chim săn mồi bám chặt người đàn ông. Ông vẫn gào thét nhưng đã rớt chậm lại, chậm lại rõ rệt. Tuy vẫn còn quá lẹ để có thể sống sót nếu rớt xuống mặt bê tông nhưng thực sự là có chậm lại.
Và ổng đang được di chuyển về phía trước, từng tấc một hướng về phía mép nước.
Tôi muốn cười ầm lên. Cứ như một bài toán hình học kì quặc vậy đó. Tổng bình phương các góc… liệu chúng tôi có giải được không?
Mặt đất lao vùn vụt vô chúng tôi. Những chiếc xe hơi lướt sáu mươi dặm một giờ ở bên dưới. Rồi một dải cỏ. Quá gần rồi. Tụi tôi chỉ còn cách mặt đất không quá mười lăm mét.
Mép nước!
Tobias la lên.
Tụi tôi buông chân. Người đàn ông rớt xuống. Được giải phóng khỏi gánh nặng, tôi mất kiểm soát nhào lộn giữa không trung. Tôi đập cánh, tôi lộn vòng, rồi giữ lại cân bằng nhờ một phép lạ nào đó.
Ồ, hoá ra cái điều mà Tobias kêu là“bị giật hậu” là như vậy đó.
VÈÈO! Tôi bay sạt mặt nước, thấp đến mức xương ức của tôi lướt trên ngọn sóng.
Lại dang rộng hai cánh, tôi bắt một cơn gió để bay vút lên. Tôi hét toáng lên và bay trở lại kiếm người đàn ông. Không thấy ổng ở trên mặt nước. Tôi nhìn xuyên qua lòng nước tối tăm ngầu bùn. Ngoi ngóp dưới mặt nước, người đàn ông đang cuống cuồng vùng vẫy tay chân, miệng sủi bong bóng, coi bộ rất khiếp hãi.
Tôi rền rĩ.
Tôi lặn một hơi xuống nước.
Một cảm giác tuyệt vời làm sao. Giây trước còn ở trong không khí ấm áp, giây sau đã là nước lạnh ngắt.
Nhưng rồi hổng tuyệt vời lắm nữa. Nước không thấm vô lông vũ của tôi, nhưng nó làm tôi chẳng thể nào đập cánh được nữa. Tôi tưởng như mình đã gần như bay dưới nước vậy. Lầm to. Đại bàng có thể lặn xuống bắt những con cá gần mặt nước nhưng chúng đâu phải là vịt.
Tôi hét lên trong suy nghĩ.
Marco đáp.
Cassie kêu lên.
Tôi đã đang biến đổi rồi. Mỗi khi bạn biến hình, bạn buộc phải trở về hình dáng thực của bạn trước khi biến thành một dạng khác. Do đó, tôi bây giờ là một chú chim ướt sũng, ở dưới nước, đã cảm nhận được những lá phổi của mình bỏng rát, và đang bị quét ra xa. Tôi hoàn hình thật nhanh trong khả năng của mình.
Ngay khi cảm thấy tay chân mình bắt đầu hiện ra, tôi vùng vẫy để ngoi lên mặt nước. Tôi trông thấy trên đầu mình cái rào ngăn ánh bạc lấp lánh giữa trời và nước và tôi sử dụng tứ chi đang biến hoá của mình - những mẩu chi có lông vũ, nửa chim nửa người - để bơi lên, ngoi khỏi dòng nước.
“Aaarrrhhh!” Có aiđó kêu lên.
“Ôi thượng đế, cái gì vậy nè?”
Có vài người đang ngồi trên một chiếc xuồng máy nhỏ. Tôi đoán là họ đang nghe nhạc vọng ra từ Planet Hollywood.
Tôi hít đầy không khí và lặn xuống nước trở lại.
“Hình như đó là một cái xác chết trôi!” Giọng ai đó thảng thốt.
Tôi tập trung tâm trí để biến thành cá heo.
Bây giờ tôi là một loài kỳ quái pha trộn giữa người và cá heo. Làn da nhám màu xám, hai chân tan chảy thành đuôi, và hai cánh tay biến thành hai tay chèo. Mặc dù rất bực mình nhưng tôi vẫn cố bơi hết sức về phía ông cố tự tử khốn khổ kia. Sao lại có những con người ngu ngốc tự huỷ hoại đời mình như thế nhỉ?
Ổng đã ngập trong bùn tới tận bắp vế. Tôi thục mỏ vô hõm lưng ổng, lật ổng ra cho ổng nằm hẳn trên lưng tôi, rồi quẫy cái đuôi cá heo của mình như điên.
Người đàn ông bật lên khỏi đáy sông với một tiếng phựt và một đám mây bùn loãng. Tôi đẩy ông lên mặt nước, vô phía bờ sông.
Những cánh tay người khoẻ mạnh chìa ra và kéo ổng lên bờ đất khô.