CHƯƠNG 4
“Thế đấy, bao giờ cũng vẫn như vậy.” Tôi phàn nàn khi cả bọn họp nhau ở sân bán đồ ăn của khu thương xá sau giờ học bữa hôm sau. Tôi cầm trong tay tờ nhật báo địa phương và một mớ những tờ khác. Tờ nào cũng in một tấm hình y chang nhau. Và căn bản chạy cùng một tít:
Người anh hùng Schwarzenneger Có Thực Trên Đời.
Mũi chạm mũi với Người Đàn ông Chết Đuối.
Một tờ báo viết:
Terminator Biến thành Kẻ phục sinh.
“Cái xã hội này thiệt là bị ám ảnh quá mức vì danh tiếng,” tôi bình luận.“Thiệt là giả tạo!”
“Ừa, mình ghét mấy trò đó thí mồ,” Cassie nói và nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt. Nhỏ nghĩ là tôi hay quá bận tâm về vẻ ngoài và quần áo đó mà…Cassie là nhỏ bạn thân nhất của tôi và tôi sẵn sàng hy sinh đời mình cho nhỏ. Nhưng bạn thử nhìn cách ăn mặc của nhỏ mà coi. Với Cassie, bận một cái quần jean sạch sẽ cùng với vớ ngắn là hợp thời.
“Tụi mình thiệt là hên,” anh Jake nói.“Chẳng ai chớp được tấm hình nào lúc một bầy chim săn mồi đang lôi người đàn ông ra sông. Và chẳng ai tự hỏi vì sao một con cá heo có thể ở tít trong đất liền xa biển đến như vậy.”
“Ôngđó cũng hên quá ha,” Cassie tiếp lời.
Marco lắc đầu.“Không hề. Hên là phảimũi chạm mũivới Naomi Campbell kia.”
"Bánh quế ở đâu?” Ax hỏi.“Tobias nói cậu ấy sẽ mang về một ít bánh quế. Qu.. uê… quế.”
Dĩ nhiên là Ax đang trong lốt biến người, vì hình ảnh một người Andalite đang lảng vảng xung quanh khu bán đồ ăn sẽ thu hút sự chú ý. Ax-Andalite không có miệng, không có khả năng phát âm. Và tệ nhất là không có cảm nhận về mùi vị.
Do đó, mỗi khi ảnh biến thành người, ảnh có chiều hướng say sưa với mùi vị và âm thanh. Nhất là mùi vị. Và còn đặc biệt hơn nữa, chẳng biết vì lý do lạ lùng nào đó mà ảnh rất cực kỳ thích bánh quế.
“Mình băn khoăn hổng biết George Edelman bây giờ ra sao rồi?” Cassie hỏi.
“Ai kia?” Tôi ngơ ngác.
Cassie đảo mắt ngó tôi.“Cái ôngđó đó. Cái người mà bồ cứu sống đó, Rachel.”
“Ồ, tên ổng là vậy hả?”
“Phải, cái tên ấy cũng xuất hiện trên tất cả các báo mà,” Cassie nói, vẻ tức giận.
Tôi nhún vai.“Phải rồi, phải rồi. Vậy ra tên ổng là George Edelman…”
Cassie nghiêng người ngó qua bàn.“Rachel, nếu hổng có bồ thì tụi này đã chẳng thấy ổng kịp thời. Hổng có bồ thì ông ấy đã nát bét trên nền bê tông rồi. Bồ là một anh hùng. Mạng sống của một con người được cứu thoát. Bây giờ ổng có thể tiếp tục trị bệnh ung thư gì gì đó. Vậy mà bồ hổng nhớ tên ổng ta sao?”
“Ê, chờ chút. Nhưng cái nhà ông này đâu liên quan tới mình,” tôi nói. “Mìnhđâu cần phải có trách nhiệm với ổng chứ…”
Marco quay lại và quơ tay.“Tui không biết. Chả phải người Trung Quốc có câu rằng nếu bạn cứu sống một người thì bạn có trách nhiệm với người đó sao? Cũng có thể đó là câu của người Nhật, hay người Hy Lạp. Đại loại là của một ai đó. Tui nghe nói thế trong một bộ phim.”
Tôi lại nhún vai. Bây giờ tôi cảm thấy phải phòng thủ.“Đó gần như chỉ là một người ngu ngốc, mấy bồ biết mà. Mình chỉ muốn xem là tụi mình có thể làm được gì. Đó là…” Tôi lục tìm trong óc từ chính xác muốn nói.“Đó là một thử thách. Đúng rồi, một thử thách.”
Tobias tới, mang theo một chiếc bánh sữa quế. Một chiếc cỡ đại và thơm lừng mùi quế. Rất nhiều quế.
Đôi mắt của Ax mở tròn xoe, mồm há ra. Thật kỳ lạ, lốt người của Ax là sự pha trộn ADN của Cassie, anh Jake, Marco và tôi. Thành thử, bạn sẽ luôn thấy ảnh có một sự quen thuộc nào đó. Ví dụ cái miệng đang há to của ảnh là của tôi, cặp mắt là của Marco.
Tobias đặt cái đĩa giấy xuống bàn,“Mình nghĩ tụi mình mỗi đứa cắn một miếng rồi chừa cả lại cho…” Cậu ấy ngưng lại và nhìn Ax chằm chằm với vẻ mặt vừa tinh nghịch vừa hãi hùng.
Ax đã lôi phắt chiếc bánh và cả cái đĩa với cái xiên bằng nhựa về phía mình rồi nhét tất cả vô mồm. Cả bánh lẫn đĩa và xiên. Chiếc bánh khổng lồ và chiếc đĩa giấy be bé.
Tôi đưa tay nắm lấy đuôi cái xiên. Phân nửa cái xiên đã nằm trong miệng Ax rồi. Tôi giật nó ra. Đã quá trễ để cứu cái đĩa.
Năm đứa chúng tôi ngồi ngẩn ra nhìn Ax nhai, nuốt… như thể đang coi một con trăn nuốt chửng một con heo con vậy.
“George Edelman hả?” Tôi phá vỡ cơn mê của mọi người.
“Ừa.” Anh Jake nói. “Liệu có ai để ý… những hành động của tụi mình không nhỉ? Hy vọng George Edelman giữ mồm giữ miệng.”
“Mọi người sẽ cho là ổng điên khùng thôi,” Marco nói. “Chẳng có ai rỗi hơi nghe một anh chàng đã tìm cách tự sát đâu.”