← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Ba bữa sau. Nhà tôi. Ngôi nhà vẫn chưa ổn định hoàn toàn của tôi.

“Jordan!JORDAN!”

Tôi đang ở trong nhà bếp, và đang hét to hết cỡ. Tôi mở tủ lạnh ra và phát hiện ra hộp giấy đựng món ăn Tàu còn dư của mình đã biến mất.

“JOR-DAN!Đồ chôm chỉa!”

“Cái gì?”

Tôi quay người lại và đâm sầm vô cái bệ bếp. Chúng tôi hổng quen sử dụng cái bệ nấu bếp. Nhưng nhà bếp của chúng tôi đã bị tiêu tùng khi phòng ngủ của chúng tôi sụp xuống trúng vô nó.

Tôi cho rằng chất lượng xây cất hổng được tốt lắm, đã thế tôi còn giúp thêm vô đó khi biến thành một con voi châu Phi trong phòng ngủ của mình. Hên cái là chẳng có ai trong gia đình biết vụ đó ngoài tôi ra.

Dù sao thì bây giờ chúng tôi cũng sắp có một nhà bếp mới, xịn hơn nhiều. Mẹ tôi là một luật sư và bà đã bắt hãng bảo hiểm phải chi trả ngay tức khắc. Và nhà thầu cũng quá sợ khi xảy ra một vụ tương tự, nên đã miễn phí toàn bộ phần công xây lại.

Tôi cảm thấy áy náy về việc nhà thầu bị trách cứ. Nhưng tôi biết ăn nói ra sao? Hổng lẽ nói,“Mẹ à, lỗi tại con ấy mà. Tại con bị dị ứng với cá sấu, nên mới biến hình lung tung ngoài tầm kiểm soát, cho nên…”

Dù sao thì tôi cũng xô phải cái kệ bếp mới và ráng dằn lòng để không thốt ra một câu tồi tệ. Nhưng tôi đã phát khùng, lại phát khùng thêm vì vết bầm ở hông, cho nên tôi dứ ngón tay vô mặt nhỏ em tôi mà la:“Mi! Miđã ăn con tôm Tứ Xuyên của ta! Ta đã để dành mà. Ta muốn ăn nó. Ta muốn ăn nó liền bây giờ.”

Vài năm trước thìJordancó lẽ đã sợ. Nhưng bây giờ nhỏ đã lớn rồi, lại thêm cái miệng cũng lanh nữa.

“Chị Rachel, bữa qua em đã lấy con tôm ngu ngốc của chị đó. Và em đã vứt nó đi rồi.”

“Sao kia? Vứt đi hả? Bao giờ mi cũng giở một trò gì đó với đồ ăn còn dư của ta là sao?”

Jordanchậm rãi lắc đầu vẻ thương hại.“Đã một tuần lễ rồi, khỉ ạ. Lên mốc rồi. Nó sẽ làm chị sưng ruột lên đó. Tôm đâu có để hoài được…”

“Mi phải hỏi ta chứ!” Tôi la lớn, hổng chịu nghe điều hơn lẽ thiệt.

“Được rồi, chị Rachel.”Jordanbình thản.“Theo chị, em nên vứt cái đồ thừa ôi thiu, mốc meo, đầy vi khuẩn đó đi như mẹ sai em làm, hay nên để lại cho chị xơi rồi để chị trương bụng lên hả?”

Tôi chẳng nghĩ ra được lời nào để đối đáp lại cả, vậy nên tôi nói,“Lần  này chị tạm bỏ qua đó.”

Jordanđảo mắt,“Cảm ơn, cảm ơn bà hoàng Rachel. Em thật sung sướng vì chị đã để cho em sống.”

Mẹ bước vô, tay ôm hai kẹp hồ sơ bằng da, miệng cười rạng rỡ.“Chúc mừng mẹ đi các con. Mẹ nổi tiếng rồi đó nghen. Các con ăn gì chưa? Học hành thế nào? Sarah đâu rồi? Đừng bảo là nó lại tới nhà Tisha nữa đó nghe. Lần nào ở đó về là nó cũng kết thúc bằng việc mua một con Barbie mới.”

“Học hành khỏi chê mẹ à,” tôiđáp.“Tụi con chưa ăn chiều đâu. Con làm cho mẹ món gì nha.”

“Mìnhđặt người ta mang tới cũng được mà.”Jordanlấy giọng õng ẹo.“Chị Rachel khoái cái món tôm thúi chảy nước đó mà.”

“Mẹ! Mẹ!” Sarah từ ngoài chạy xộc vô, miệng hét lớn,“Tisha bảo người ta có bán một con Barbie luật sư. Một con Barbie luật sư! Y chang mẹ!”

“Vậy ra nổi tiếng là như vậy hả mẹ?” tôi hỏi.

“Ờ, mẹ giỡn đó mà. Các con biết cái ông trên báo mấy ngày trước chứ? Cái ông được Arnold Schawarzenegger cứu chứ? Mẹ là luật sư của ổng. Gia đình ổng nói ổng mất khả năng tự chủ. Họ muốn…”

“Mất khả năng tự chủ? Tức là phải đóng khăn vệ sinh giống con nít hả mẹ?”Jordanhỏi.

“Đừng nói bậy vậy cưng. Họ cho là ổng không thể tự lo toan công việc của bản thân được…”

“Tức là điên khùng.” Tôi diễn giải.“Chập mạch. Bị coi là chập mạch.”

“Đừng dùng từ chập mạch,” mẹ coi bộ phiền não.“Không thăng bằng về tâm thần, nói vậy cho chuẩn. Gia đình ổng muốn đưa ổng vào trại tâm thần.”

“Vậy thì mẹ phải làm gì?” Tôi hỏi.“Chứng minh rằng ổng không chập mạch, đúng không? Ý con là ổng có thực sự chập mạch, phải không? Ổng đã nhảy từ trên lầu cao ốc xuống đó thôi.”

“Luật sư Barbie có thể cứu ổng.” Sarah chen vô.

“Thực sự còn tệ hơn thế nữa kìa,” mẹ tôi vừa nói vừa bồng Sarah lên.“Người đàn ông tội nghiệp ấy tuyên bố có người vũ trụ sống trong đầu ổng.”

Tim tôi đập lẹ lên gấp ba lần. Rồi dừng luôn.

“Ổng kêu tụi ấy là Jerk hay Jork gì gì đó…”