CHƯƠNG 6
“Vậy ra nhà thương điên là như thế này đó.” Marco có vẻ thích chí khi chúng tôi trèo lên đồi, tới một toà nhà hai tầng coi khá thích mắt nhưng yên tĩnh một cách quái gở.“Mình luôn nghĩ là cuối cùng mình sẽ vô ở chỗ này mà…”
Marco vừa nói vừa nháy nhó khiến tôi phì cười. Thì tôi cũng đang tính chọc Marco đúng câu này, nhưng cậu ta đã lẹ miệng hơn.
Cassie thở dài.“Mình không nghĩ là các bệnh nhân ở đây thích người ta kêu họ là điên đâu nha.”
“Dĩ nhiên rồi,” tôi tán thành. “Họ có điên thì mới khoái được kêu là điên chứ.”
Marco kín đáo huých tôi một cái vào lưng.
Tobias nói.
Cassie nhìn tôi.“Bồ biết không, mình dám thề rằng mình nghe thấy chim chuyện trò. Chắc mình bị điên quá.”
Cả bọn cười rần. Kể cả anh Jake, người đang cố gắng giữ cho mọi người hành xử nghiêm túc, mà hổng được.
Chúng tôi tập hợp nhau ở gần trại tâm thần Rupert J.Kirk của tiểu bang. Nó là một toà nhà hai tầng bằng gạch đỏ. Có một bồn nước ngay phía trước cổng chính, và nhiều cây cho bóng mát với những chiếc ghế tựa trên bãi cỏ. Toà nhà coi thiệt xinh xắn, nếu bỏ qua chuyện nó có một hàng rào sắt cao bao quanh, với ba hàng dây thép gai ở bên trên và những mớ dây thép bùng nhùng ở các cửa sổ.
"Có ai thấy hoang mang không?” Cassie hỏi. Tôi giơ tay.
"Hoang mang là gì?" Ax hỏi. Ảnh đang ở trong lốt người.
Tobias giải thích.
"Cảm giác đó thường xuất hiện trong mình mỗi ngày khi mình đặt chân tới cổng trường,” anh Jake lầm bầm.
"Trường học, nhà thương điên, có gì khác nhau khi bồ để chúng cạnh nhau chứ?” Marco hỏi ra vẻ thông thái.“Cả hai nơi đều có những quy định ngốc nghếch và thức ăn dở ẹc.”
Anh Jake hất đầu ra hiệu tụi tôi cần phải tiến về phía trước. Chúng tôi đang ở bên này đường, men theo một dãy xe hơi đang đậu. Tobias đang ở phía trên đầu cả bọn, nhảy chuyền từ cây này sang cây nọ.
“Lọt vô dễ ợt,” anh Jake nhận xét.
“Ừa,” tôitán thành.“Vậy là tụi mình vô trỏng, kiếm ông George Edelman và tìm cách khám phá xem ổng có biết gì về bọn Yeerk không. Rồi tụi mình để Marco ở lại và ra về.”
Anh Jake nhướng mày.“Thôi thôi, ngưng giỡn được rồi đó, Rachel. Đây là chuyện nghiêm túc mà…”
Marco khịt khịt mũi.“Không. Chẳng nghiêm túc gì hết trọi.”
"Cứ mỗi khi tụi mình bắt đầu một việc gì đó xuất phát từ mục đích từ thiện là y như rằng tụi mình sẽ kết thúc bằng những lời chỉ trích kịch liệt.” Anh Jake nhắc nhở. Ảnh cười toét miệng mà vẫn có ý đề phòng.“Tụi mình là những kẻ điên chuyên đi kiếm những điều bất cẩn.”
Chẳng ai cười.
“Ý mình là tụi mình phải là những người khùng…ồ, thôi được rồi. Không cười. Mình không nói nữa.”
“Tụi mình cần một ô cửa sổ mở hoặc một thứ gì đó,” tôi nói.Tôi ngó lên toà nhà. Chẳng thấy cửa sổ nào mở hết. Chỉ toàn thấy kiếng dày với dây thép bùng nhùng thôi.
“Trongđó toàn là người vô tội. Tụi mình không thể làm liều để làm đau bất kỳ ai. Mà biến thành ruồi hay gián thì phải đi xa quá. Hừmm. Ngó bộ chẳng dễ đâu…” Anh Jake nói vẻ trầm ngâm.
Ngay lúc đó, như một lời đáp cho sự cầu nguyện của tụi tôi, một chiếc xe tải chạy lên và quành về phía bên kia của toà nhà.
“Xe chở thực phẩm phải không ta?” Anh Jake hỏi.“Tobias? Bồ ghé mắt thử coi?”
Tobias đập cánh bay đi và quay trở lại sau vài phút.
Anh Jake gật đầu.“Mình nghĩ hổng cần quá ba người đi đâu. Chỉ cần biến thành chim, bay vô trong xe, hoàn hình người, rồi biến thành gián náu trong đống thực phẩm là sẽ được vô trỏng thôi. Rachel, ổng đó được em cứu sống, vậy em phải vô rồi, cùng với anh. Tobias và Ax sẽ quá lộ khi phải qua công đoạn hoàn hình Andalite và diều hâu đuôi đỏ. Vậy chỉ có thể là Marco hay Cassie thôi.”
Tụi tôi chơi sấp ngửa và Marco thắng nên cậu ta được đi. Kế đến, tụi tôi giải thích cho Ax thế nào là trò chơi sấp ngửa.
Phải mất tới hai mươi phút tụi tôi mới kiếm được chỗ để biến thành mòng biển. Xui xẻo là chỗ tụi tôi kiếm được lại là một thùng rác…
Ba đứa chúng tôi bay vù lên cao trong khi Ax và Cassie thu gom giày dép và quần áo ngoài của cả bọn cất đi.
Tobias vẫn ở trên cao, trông chừng, đề phòng bất trắc.
Có hai người đang dỡ hàng ở thùng sau của chiếc xe tải chở thực phẩm. Một người coi bộ là lái xe. Người kia mang tạp dề màu trắng. Có lẽ đó là đầu bếp của trại tâm thần.
Anh Jake nói.…>
Tôi xé không trung nhào xuống chỗ thùng xe ngay khi người lái xe đẩy một cái xe nhỏ chất đầy các sọt cà chua vô trong toà nhà.
Anh Jake và Marco nhào xuống kế sau tôi và cả ba lòn thiệt lẹ và thiệt gọn vô bóng tối của thùng xe tải. Tôi dang hai cánh và nghiêng đuôi để giảm bớt tốc độ, rồi vút lên nóc một đống hộp các tông và đậu xuống một xó chật chội phía sau nó.
Tôi thấy khá hài lòng với bản thân. Marco và anh Jake đậu xuống cạnh tôi. Marco hạ cánh hơi vụng về và gần như lăn lông lốc vô thành xe.
anh Jake nói.
tôi nói. Tôi hơi bực bội vì anh Jake kêu tôi ngớ ngẩn. Ảnh không nhất thiết lúc nào cũng phải cẩn thận như thế. Dĩ nhiên, vì ảnh là chỉ huy không chính thức của tụi tôi, nên tôi nghĩ ảnh thấy cần phải có tinh thần trách nhiệm. Tuy thế, tôi cũng phải tự chịu trách nhiệm về bản thân mình mà.
Anh Jake nói.
“Nè, tôi thấy mấy con chim bay vô thùng xe đó.” Một giọng người giận dữ cất lên.
“Còn tôi thì chẳng thấy con chim nào hết. Thôi, dỡ hàng lẹ lên. Tôi làm quá giờ rồi, mà hãng của tôi hổng có trả tiền làm việc phụ trội đâu.”
Tôi nghe thấy tiếng cằn nhằn và tiếng những chiếc hộp được nhấc lên. Tôi bắt đầu hoàn hình lẹ hết sức mình.