← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 7

Tôi cố gắng xoay qua xoay lại cái đầu của mình. Nhưng đầu tôi to bằng trái bưởi với cặp mắt vẫn nằm hai bên đầu và cái mỏ thì bị kẹt chặt trong khe hở giữa hai cái hộp, thành thử khó mà ngọ nguậy được.

Lưng tôi đau đau, và tôi thấy hoảng. Có phải do tôi đang biến hình? Kỹ thuật biến hình của người Andalite đã loại bỏ hoàn toàn cảm giác đau, nhưng lỡ có gì trục trặc thì sao? Vết thương khá nhức, giống như tôi đang chịu sức nặng của… hừm, của đầu gối ai đó húc vào lưng.

Nhưng ngay lúc đó, giọng truyền mất tác dụng vì tụi tôi đang ở lằn ranh chuyển từ hải âu sang người gần như hoàn toàn rồi. Trong vòng một vài giây nữa, ba đứa tụi tôi sẽ ép dẹp vào nhau như những con cá chích đóng hộp, lổn nhổn một đống cùi chỏ, kheo chân và đầu, hổng còn nhúc nhắc được chút nào.

“Lố bịch hết sức,” tôi lầm bầm.

“Biến thành gián đi,” anh Jake thì thào.

Tôi chưa bao giờ khoái biến thành côn trùng hết, nhưng lần này thì tôi thở phào. Đây có lẽ là lần duy nhất tôi muốn được bé lại…

Tôi tập trung trí óc vào con gián. Và bằng cách nào đó - tôi chịu, không biết bằng cách nào - nó khiến ADN gián trong tôi bắt đầu tái cấu trúc lại mọi tế bào của cơ thể tôi. Dĩ nhiên, một con gián thì nhỏ hơn con người rất nhiều. Tôi chỉ còn to bằng khoảng một nửa ngón tay cái mình. Theo Ax, tất cả những phần dư thừa của tôi sau khi biến thành gián sẽ bị đẩy vào không gian Zero, trôi lều phều như một núi phèo phổi, tóc tai và hầm bà lằng những thứ khác.

Khi tôi biến hình thành gián, khi tôi ngày một nhỏ hơn, nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa thì các phần cơ thể tôi mỗi lúc một nhiều, càng nhiều, nhiều hơn nữa sẽ được ký thác ở một nơi nào đó chỉ có hai màu đen trắng mà lại không phải là không gian.

Đó không phải là một thứ mà tôi khoái nghĩ tới.

Trong bất cứ trường hợp nào, bản thân việc biến hình cũng đã là kỳ lạ, hơn nữa nó còn giúp tôi tạm quên đi những âu lo.

Đó, mặc dù tụi tôi đang quắt lại, nhưng tụi tôi vẫn còn khá bự khi các bộ phận của con gián đã bắt đầu xuất hiện. Những cái chân phụ chẳng hạn. Hai cái cẳng mọc ra từ ngực. Chúng chỉ việc chòi ra như thể chúng chực sẵn ngay đó. Lúc mới xuất hiện, chúng giống như hai cái que dài chừng năm, bảy phân. Nhưng khi chúng dài thêm thì lông xuất hiện và có khớp nối. Điều này hầu như xảy ra với tất cả tụi tôi.

BỤP!

BỤP!

BỤP!

Vô phước rằng tụi tôi vẫn chưa rút người lại bằng đúng kích cỡ của gián. Biến hình chẳng bao giờ tuân theo một logic nào cả. Mọi thứ diễn ra kỳ quái theo những cách chẳng ai biết trước. Ba đứa tụi tôi co rút đến cỡ con chó Cốc giống Tây Ban Nha thì mấy cái chân xuất hiện. Kế đến là cặp ăng-ten dài bắn ra từ trán, chúng ngo ngoe lung tung tứ phía như hai cái roi dài buộc da phía đầu mút.

Tứ chi và khuôn mặt của tôi đang biến đổi. Điều này chẳng bao giờ nhìn ra hồn cả, nhất là khi bạn ngắm mình qua gương trong lúc biến đổi. Khuôn mặt ngớ ngẩn của Marco cách mặt tôi chỉ có khoảng hai tấc và tôi thấy cặp mắt gián của cậu ấy nổ bụp và phía dưới khuôn mặt Marco chẽ ra thành những bộ phận của cái miệng gián, ghê tởm và tham lam.

Tôi đã biến hình khối lần. Thế nhưng đó vẫn luôn là một cơn ác mộng với những màn trình diễn kỳ quái.

Chiếc hộp giấy bỗng trở nên to bự bên dưới tôi. Bây giờ khoảng cách lại lớn tới mức tôi hổng nhìn thấy anh Jake nữa. Marco là một cái bóng mơ hồ, thấp tè tận phía xa trên một cánh đồng bằng bìa các tông trơn láng màu nâu sáng.

Tôi thử sử dụng cách truyền ý nghĩ.

anh Jake đáp.

Thực tình tôi chưa ngó vô chiếc hộp coi có gì ở trong, nhưng giờ một vết hở trong hộp vốn chỉ vài xăng-ti-mét dư chỗ cho một con gián chui vô lọt. Gián còn có thể chun qua một kẽ hở hổng rộng bằng bề dày một đồng xu cơ mà.

Những biến đổi cuối cùng đang hoàn tất. Lớp vỏ ngoài cứng thay thế những thớ thịt người cuối cùng của tôi. Những mảnh gan, tim, phổi người tí nị còn lại biến mất tiêu và được thay thế bằng những bộ phận cực kỳ thô sơ của loài gián.

Thị ảnh lờ mờ, loè nhoè, méo mó của loài gián chẳng hay ho gì, nhưng tôi đã quen với nó và ít nhiều cũng có thể nhận biết mọi vật ở tầm thật gần. Nhưng tôi còn có hai cọng râu nữa cơ mà. Chúng rạo rực những thông tin giống như một thứ hỗn hợp của khứu giác và xúc giác vậy. Tôi cảm thấy những luồng không khí rung động xung quanh mình. Tôi cảm thấy Marco và anh Jake, hai con gián bạn, mặc dù sự có mặt của họ hổng có nghĩa lý gì với đầu óc gián của tôi.

Nhưng chủ yếu là tôi cảm nhận được đồ ăn. Rất, rất nhiều đồ ăn. Ở rất gần. Ngọt. Liền ngay bên dưới tôi.

Tôi guồng cả sáu cái chân và chạy giật về phía trước.

Là một con gián thì thô bỉ thiệt đó, nhưng là một con gián đang chạy thì thật là kỳ diệu. Mặt tôi giờ chỉ cách mặt đất khoảng một ly, và tôi cảm thấy như thể mình đang chạy hai trăm dặm một giờ vậy đó. Cứ như có ai đó cột tên lửa lên lưng tôi và bắn đi sát sạt trên mặt đất vậy.

Tôi vù đến kẽ hở lớn trên mặt chiếc hộp. Trông nó cứ như một cái giếng bự hình chữ nhật vậy.

Marco băn khoăn hỏi.

tôi đáp.…>

Đột nhiên có những rung động mạnh. Hai người kia đang trở lại, và tôi cảm thấy một tiếng động nặng nề choáng óc khi họ xục cái mép chiếc xe đẩy xuống dưới chồng hộp.

tôi hét lên, lao thẳng vô bóng tối và rớt qua không trung thơm ngào ngạt.

Marco rên rỉ.“tới luôn” theo cái kiểu khùng khùng, tưng tưng, muốn tự sát đó thì thảm họa lúc nào cũng gần kề.>

Tôi rớt!

Xuống, xuống và xuống nữa. Ít nhất là một tấc.