CHƯƠNG 8
Tôi chạm đáy, chỉ có điều cái đáy này hổng bằng phẳng. Nó cong và trồi lên trượt xuống. Tôi bấu những chiếc vuốt nhỏ xíu của mình vào nhưng vẫn trượt đi một quãng trước khi bám chặt được.
Anh Jake và Marco rớt hổng xa tôi lắm.
Tôi căng mắt nhìn trong bóng tối nhập nhoạng, và thấy mình đang đứng trên một cái gì đó gần như hình trụ, có điều là hình trụ lại cong. Và ép sát vô hình trụ cong là một hình trụ cong khác, mỗi cái có lẽ dài gấp mười lần thân mình tôi. Khắp xung quanh toàn những hình trụ cong. Thêm vào đó, bây giờ tôi có thể nhìn thấy là những hình trụ cong này thuôn dần và kết thúc bằng một cái núm…
Trông chúng giống như một nải…
Marco kêu lên.
tôi lên tiếng.
Jake nói.
Marco nói vẻ căng thẳng.
anh Jake nói.Ecuadorchẳng hạn.>
Ecuador? Cái từ này chợt nảy ra trong đầu bồ à?Ecuador?> Marco hỏi lại.
tôi nói.
Marco kêu lên the thé.
Xui xẻo thay, ngay lúc đó, tôi có câu trả lời. Thùng chuối đã được chuyển ra ngoài xe tải và một tia nắng rọi vào qua khe hở của hộp cạc tông. Ánh sáng bừng lên trên những trái chuối. Một phong cảnh thiệt kỳ lạ. Chỗ nào cũng là những đường cong. Y như có ai đó dùng một chiếc compa vẽ nên những vòng cung liên tiếp vô tận vậy đó.
Nó ở cách tôi khoảng hai tấc và đang ngồi thoải mái trên ngọn một nải chuối. Hổng nói ngoa chút nào, tôi thấy nó bự bằng cả một con voi luôn.
Tôi đoán là cả anh Jake và Marco đều ngó lại. Thế rồi….
Bọn họ tuôn chạy. Con nhện động đậy.
Gián chạy lẹ. Nhện còn chạy lẹ hơn.
Tôi chưa bao giờ tin có thứ gì đó bự chảng mà lại di chuyển nhanh nhẹn như thế. Nhưng tôi nghĩ nó hẳn là một con nhện đen nhiệt đới dài ngoằng, đói ngấu lên tàu từEcuador.
Jake hét.
Tám cái chân nhện lông lá loà xoà. Tôi chỉ có thể tập trung vô cái mỏ khổng lồ như mỏ diều hâu và tám con mắt quái dị nằm một cụm trên khuôn mặt khổng lồ đầy lông lá của con nhện.
Nó rượt theo tôi!
Tôi ráng hết sức nhảy lên. Trong một xó xỉnh nào đó của bộ óc gián bé tí xíu tôi nghe bản năng gián la lên: Bay!Bay!
Tôi bung hết cái vỏ cứng che những cánh gián mỏng như tơ bay lên. Chẳng tới đâu! Có lẽ chỉ dăm xăng-ti-mét! Loài gián hổng thể nào bay như một…
Nó đã ở bên trên tôi! Lù lù trên đầu tôi! Ánh sáng lướt xuống rồi một bóng râm che phủ. Hổng phải bóng của con nhện, mà là một cái gì đó bự hơn, ở xa hơn kia.
Tôi ngước lên thấy lỗ mũi. Hai lỗ mũi khổng lồ, lông lá của con người! Và cao hơn nữa là hai con mắt sáng rỡ một cách quái dị của con người.
Tôi ráng sức chạy nhưng con nhện đã chồm hai chân trước lên như một con ngựa hoảng sợ. Nó bổ một chân xuống lẹ đến mức tôi hổng kịp nhìn thấy. Một chiếc vuốt kẹp chặt cái chân giữa bên trái của tôi. Tôi vật vã vặn vẹo, nhưng không có đường thoát.
Những chiếc răng nanh hạ xuống tôi.
Thế rồi“Ối! Ối! Aaarrrhhh! Một con nhện!”
Tất cả trở nên điên khùng. Những trái chuối bay tung toé, chúng tôi rớt, cả tôi lẫn con nhện, nhưng nó vẫn không chịu buông tôi ra. Những trái chuối to đùng, mỗi trái bự cỡ ống cống bê tông, rớt về phía chúng tôi. Nhưng con nhện với tôi cũng đang rớt.
UỴCH!
Chuối tung toé khắp nơi. Ánh nắng rực rỡ khắp nơi.
Trong cơn hoảng loạn, người đầu bếp đã làm rớt chồng hộp giấy khỏi xe đẩy. Thùng chuối uỵch xuống nền ngay bên trong chỗ lên hàng.
“Ông làm chuối của tôi ra sao rồi?” Người lái xe tải hét lên. Rồi,“Ối, tởm quá! Giết nó đi!”
Tôi đã bị những trái chuối rớt nện nhừ tử nhưng con nhện kia vẫn bấu lấy tôi. Và bây giờ tâm trí người của tôi đang hoảng loạn cao độ, bộ óc gián còn thêm vô nỗi khủng khiếp vì ánh sáng bất ngờ chói chang.
Chạy! Bộ óc gián rên rỉ.
Chạy! Bộ óc người của tôi tán thành.
“Dẫm chết nó đi!” Một giọng ai đó hét lên rung chuyển khắp thân mình tôi.
Một cái bóng khổng lồ, di chuyển chậm chạp sà xuống.
PHẸT! Một trái chuối vỡ tung dưới giày khổng lồ. Thịt chuối ngọt và dính văng lên khắp mình tôi và con nhện.
Con nhện vẫn không chịu buông tôi ra. Tám con mắt màu đen khổng lồ của nó ngó xuống lom lom. Cái mỏ đói khát nghiến ken két vươn ra chờ đợi cơ hội xé xác tôi ra.
Tobias thét lên từ xa lắm.
Cám ơn hàng triệu năm tiến hoá đã cho con diều hâu đôi mắt tuyệt vời. Ồ phải rồi, phải rồi, mình yêu đôi mắt ấy.
Tôi thét lên.
Tôi không nhìn thấy Tobias nhào xuống. Tất cả những gì tôi thấy chỉ là loáng nhoáng một bộ vuốt bự quặp con nhện lên và bay mất.
Tôi bấu chặt lấy trái chuối. Chân tôi đã bị con nhện dứt mất. Chỗ đau ấy tê tê. Nhưng loài gián rất là cứng cỏi.
Anh Jake hô.
Chúng tôi chạy đi. Tôi chạy hơi chậm hơn, hơi lệch người về phía cái chân bị ngắt.
Và từ trên cao, tôi nghe tiếng Tobias vọng xuống.