CHƯƠNG 9
ó, đó. Cứ mỗi lần Rachel khởi đầu bằng cái giọng‘Tới luôn’của nhỏ là ra vậy đó,> Marco than thở trong khi chúng tôi chạy láo nháo qua sàn nhà dơ hầy.
tôi cự lại.
anh Jake nói.
Marco hỏi.
tôi đoán.
Chúng tôi cười một cách căng thẳng, và tiếp tục chạy vù theo chân tường lót ván của nhà bếp. Thế rồi có một kẽ hở trong tường và chúng tôi chui vô. Tôi khoan khoái vì thoát khỏi vùng sáng chói loà và nguy cơ bị cả một đống giày đe dọa.
giọng Cassie vang lên trong đầu tôi.
Tôi ngớ người,
Đảo Gilligan,> Ax bổ sung.
Đảo Gilliganthế?> Marco thắc mắc. Không ai trả lời cậu ấy cả.
Jake nói.
Bên trong tường là nhà của loài gián. Thực tế thì tôi thấy có một số nơi rải rác phân gián. Trí não gián bảo tôi thế.
Bên trong tường cũng là nơi khá sạch sẽ. Tôi đang đứng trên một tấm gỗ rộng. Vân gỗ giống như những gợn sóng dưới chân tôi. Một chiếc đinh nhô đầu trước mặt tôi, cao cỡ một người lớn. Bên phải và bên trái tôi là mặt sau của lớp đá phiến màu xám vô hồn trông chán ngắt. Tụi tôi dọ dẫm bàn chân trên mặt đá. Trơn trượt. Vì vậy cả bọn bám vào một cây xà gỗ dựng đứng và leo theo nó.
Leo hai mét tư dựng đứng, thiệt kỳ lạ chẳng khác nào đang bay. Tôi cảm thấy“mặt đất” lùi ra xa, xa mãi bên dưới mình. Tôi biết mình sẽ chẳng hề hấn gì khi rớt. Nhưng dù sao, cheo leo trên mép, bò thẳng đứng chống lại trọng lực, cũng nguy hiểm lắm chứ.
Chúng tôi lên tới ngọn cây xà, chun vô khoảng trống giữa một cây xà thẳng đứng và một cây xà ngang. Chúng tôi đã ở ngay bên dưới của tầng thứ hai. Nhưng bây giờ mọi việc đâm rắc rối. Khoảng trống giữa sàn tầng hai và trần tầng một gần như bị một bức tường gỗ bít kín. Cuối cùng thì chúng tôi cũng kiếm được một lối chun vô, bám theo mép và bò theo những đầu gỗ xù xì.
Hai cọng râu của tôi khua như điên, ráng tìm hiểu cái đường hầm dài trước mặt mình. Đường hầm gần như tối thui. Chỉ có một thoáng ánh sáng lọc qua sàn tầng trên lọt xuống. Sau cuộc đụng độ với con nhện, tôi đã tởn lắm rồi. Ai mà biết có cái quái gì trong không gian rộng rinh và tối tăm kia?
anh Jake nói.
Marco nói.…>
tôi ráng làm bộ can đảm.Tôi nói và lao vào trước.
Ngáng đường tụi tôi là một cái ống khổng lồ. Coi bộ nó bằng kim loại và bự như cây xích tùng bị đốn ngã. Từ cái ống rộng, có hai ống nhỏ hơn chạy thẳng lên chỗ sáng hơn.
anh Jake nhận xét.
Đột nhiên có những cử động trong bóng tối.
Tôi hét lên, mặc dù đã kịp nhận ra cái gì.
Marco nói.
tôi đề nghị và nhảy thẳng lên cái ống dọc gần nhất. Chỉ vài giây sau, tôi thò hai cọng râu như cây roi đuổi bò của mình vô vùng sáng bên dưới một chiếc bồn.
tôi báo cáo.
Ba đứa tôi nhoi qua cái lỗ, và rớt xuống mặt gạch men trắng lạnh buốt.
Marco nghi ngờ hỏi.
tôi nói.
Tôi cất mình chạy qua nền gạch men, leo lên tường, tới đống bùng nhùng ở cửa sổ. Dĩ nhiên tôi có thể thấy ánh sáng, nhưng hổng nhìn thấy lớp kiếng.
Ax trả lời.
Tôi trở lại chỗ Marco và anh Jake.
anh Jake nói.
tôi hỏi.
anh Jake quyết định.
Marco phản đối.
anh Jake vạch rõ.
tôi đề nghị.
Tôi bắt đầu hoàn hình.
Những ô gạch men thu nhỏ lại một cách mau lẹ. Tôi lớn lên như thổi, y chang cây đậu thần trong chuyện cổ tích vậy đó. Tôi cao chừng sáu tấc rưỡi, da màu đường thắng, cặp ăng ten dài trổ ra từ trán, mắt người, những cái chân một nửa đã mang dạng người với những cái lông hình dao găm dựng đứng, tóc vàng, cái bụng màu nâu-vàng phập phồng. Ngay lúc đó, cánh cửa nhà vệ sinh bật mở.
Một người đàn ông chân mang giày vải lê bước vô. Ổng tiến về phía bồn cầu. Ổng do dự. Rồi chậm chạp, rất chậm chạp, ổng quay đầu lại.
Cái miệng người của tôi vừa kịp hiện ra. Cặp môi mọc ra từ những bộ phận của con gián đã tan chảy.
“Chào. Ông có thể kêu ổng George Edelman giùm tôi được không?”
Người đàn ông gật đầu.“Được chứ.”Ổng quay ra rồi lại quay vào.“Em có phải người thiệt không đó.”
“Không. Chỉ là do ông tưởng tượng ra thôi.”
“À. Ta sẽ kêu George.”