CHƯƠNG 10
Lúc ông Edelman thận trọng thò đầu vô phòng tắm thì tôi đã là người.
“Chào,” tôi lấy giọng vui vẻ và chìa tay ra.“Tôi… tôi giúp việc cho bà luật sư bênh vực ông ở toà ấy mà.”
Ông Edelman giật nảy mình. Ổng lia mắt nhìn xung quanh như thể việc gặp tôi trong một phòng tắm hơi thế này có gì hơi kỳ quặc thì phải. Ổng không để ý đến hai con gián đang chúi vô nhau dưới lavabo.
“Cô bé là ai vậy? Cô làm gì ở đây?” Rồi ổng ngó xuống chân tôi.“Cô hổng mang giày kìa.”
“Dạ, xin lỗi vì tôi hơi…” tôi lục trí kiếm một từ thích hợp.“….vì tôi xuất hiện ở đây một cách hơi kỳ quặc.”
“Phải. Kỳ quặc.” Ông Edelman chằm chằm ngó tôi một lát, chẳng biết ứng phó thế nào với sự xuất hiện một cách cực kỳ quái dị của tôi rồi ổng nắm lấy bàn tay tôi đang chìa ra.
“Tôi nghĩ mình không phải là người thích hợp để nói từ‘kỳ quặc’ mới đúng.”
“Ông có muốn ngồi không?” tôi chỉ cái bồn cầu.
“Không, cảm ơn.” Một lần nữa cái nhìn của ông Edelman như muốn nói.“Có lẽ ta điên thiệt, nhưng cái vụ này lạ lùng quá rồi,” Rồi ông nói,“Cô còn trẻ quá.”
“Cảm ơn ông,” tôiđáp.“Nhờ chịu tập tành, ăn uống đúng chế độ, và bao giờ cũng thoa kem chống nắng mà tôi trông trẻ hơn cái tuổi hai mươi lăm đấy… Ông Edelman à, sao ông lại tìm cách tự tử hả?” Tôinói đại trước khi ổng có thì giờ hỏi tôi thêm câu khác.
Ông Edelman ngồi xuống thành bồn tắm. Tôi tựa vô lavabo và ráng tỏ ra mình là một người chín chắn dù vẻ ngoài trẻ tuổi… và hổng mang giày. Ông Edelman ngó tôi bằng đôi mắt màu xám bối rối. Và ông nói,“Tôi không có cách nào khác. Trongđầu tôi có cái gì đó.”
Tôi gật đầu,“Cái gì trongđầu ông vậy?”
“Tên Yeerk,” Ông Edelman mỉm cười, yếu ớt, như thể đợi tôi bật cười và coi ổng như một thằng điên.
Tim tôi đập lẹ hơn và tôi cảm thấy hụt hơi. Tôi hít một hơi dài và cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị.
“Một tên Yeerk chính xác là cái gì, thưa ông?”
Ông Edelman lại ngần ngừ. Chắc ông đã quá oải cái vụ kể những chuyện chẳng ai tin rồi, lại còn bị nhốt vào bệnh viện tâm thần này nữa chứ. Có lẽ ông đã bị nhồi đầy thuốc tâm thần hay gì gì đó rồi. Đột nhiên tôi cảm thấy tội nghiệp cho ông ấy quá…
“Ông Edelman, tôi tin ông là một người tỉnh táo. Ông có thể cho tôi biết Yeerk nghĩa là sao không?”
Ông Edelman gật đầu,“Được. Yeerk là những vật ký sinh ngoài Trái Đất. Chúng chun vô óc người qua lỗ tai. Chúng chiếm lấy quyền kiểm soát mọi chức năng của tâm trí mình. Chúng…”Đột nhiên ông Edelman lên cơn co giật. Người ông gập làm hai, giật như điên, hai bàn tay ông ôm ghì lấy người, ráng kiểm soát bản thân. Miệng ông há ra rồi lại khép vô y chang một anh hùng nói tiếng bụng đang phát khùng.
Tôi nắm chặt hai vai ông Edelman, ráng kiếm cách giúp ông. Nhưng ông Edelman bắt đầu mê sảng. Ông nói bằng một giọng lạ lùng hết biết.
“Tôi… tôi… tôi cái gì? Farum yeft kalash sip! Sip! Vũng! Gahala sulp! AAAHHH! Cứu tôi với! Coranch! Coranch!”
Đột nhiên ông Edelman im bặt và gần như quỵ hẳn. Tôi đỡ ông dậy.
Ông Edelman thì thầm,“Đôi khi việc như thế này xảy ra. Tên Yeerk đó, nó bị điên. Nó ở trong đầu tôi và không chịu ra. Nhưng nó bị điên! Điên!”
“Được rồi, được rồi, ráng bình tĩnh lại nào ông Edelman. Tôi không ở lại được lâu đâu. Nhưng ông phải nói tôi hay: Làm sao tên Yeerk vẫn sống được khi không có tia Kandrona? Ông đã ở trong này quá ba ngày rồi mà…”
Tôi không thể nào tả được cái cách ông Edelman nhìn tôi lúc đó. Hy vọng. Sợ hãi. Kinh ngạc. Cả ba.
Tôi lại nắm lấy hai vai ổng.“Tôi biết là kỳ quặc thiệt đó, nhưng ông phải tin tôi. Chuyện đó xảy ra như thế nào? Vì sao tên Yeerk lại phát điên? Làm sao hắn sống sót được khi không có tia Kandrona?”
“Andalite?” Ông Edelman thì thào nửa tin nửa ngờ.
“Phải,” tôi xạo.“Andalite.”
“Đó là do đồ ăn,” Ông Edelman bộc lộ.“Trong thời kỳ đói kém sau khi bọn Andalite các người phá huỷ nguồn Kandrona, chúng ta đã kiếm ra, à, chúng nó đã kiếm ra một loại thức ăn có thể giúp chúng nó chống đỡ qua ngày. Nhưng có nhiều vấn đề với loại đồ ăn ấy - AAAHHH! Yeft, hiyi yarg felorka! Ghafrash fit Visser!”
Ông Edelman co giật đùng đùng, chảy dãi chảy dớt, và hét tới mấy phút. Tôi đợi và lo có thể ai đó sẽ tới. Nhưng chẳng có ai hết.
Tôi ước gì có thể giúp được ổng. Tôi đã tiêu tốn khá nhiều thời gian đủ để quen thuộc với nhiều loại kẻ Mượn xác - người, Hork-Bajir, Taxxon - nên tôi biết những lời ông Edelman mới thốt ra là sự pha trộn giữa ngôn ngữ Yeerk và Hork-Bajir. Bọn Yeerk có vẻ như đã điều chỉnh một ít ngôn ngữ của mình theo ngôn ngữ của vật chủ. Tên Yeerk trong đầu ông Edelman hẳn đã từng có vật chủ là người Hork-Bajir.
Ông Edelman dịu dần và lại khôi phục được sự kiểm soát bản thân.“Xin lỗi nha. Đôi khi tên Yeerk vùng lên. Cái mà cô nghe thấy là lời nói mê sảng của tên Yeerk đó.”
“Không sao,” tôi nói. “Đồ ăn ấy là thức ăn gì vậy? Đồ ăn giúp bọn Yeerk sống sót khi không có tia Kandrona í?”
“Chúng khám phá ra nó cũng tình cờ thôi. Chẳng đứa nào đoán được là nó hữu dụng. Chẳng đứa nào phát hiện là nó gây nghiền. Nhưng đúng là thế. Nó gây nghiền kinh khủng luôn. Và sau một thời gian, việc tiêu hoá liên tục đồ ăn ấy bắt đầu làm mất nhu cầu về tia Kandrona của bọn Yeerk. Cùng lúc, nó khiến chúng phát rồ phát dại. Cô coi đó, hình như nó làm biến đổi một phần bộ óc của tên Yeerk rồi.”
Tôi gật đầu. Tôi vất vả lắm mới kiềm chế được sự kích động trong lòng mình. Một thứ đồ ăn có thể tiêu diệt bọn Yeerk.“Đó là thứ đồ ăn gì hả ông Edelman?”
“Bột yến mạch,”ổng nói.“Nhưng chỉ là loại hoà tan liền thôi. Và cũng chỉ loại có hương vị lá phong và gừng thôi.” Ông Edelman lắc đầu.“Bọn Yeerk không thể cai được cơn nghiền một khi đã mắc. Và chúng dần dần phát điên, một cách chậm chạp nhưng chắc chắn. Có hàng chục kẻ giống như tôi. Ở thành phố. Hay tệ hơn nữa…”
“Cảm ơn ông đã cho tôi biết.” tôi nói. “Ừm… nè ông, tôi có thể làm gì cho ông được không?”
Ông Edelman lắc đầu buồn bã,“Bọn Yeerk sẽ để mặc tôi thôi. Rút cuộc thì ai mà tin nổi một thằng điên cơ chứ? Tôi… tôi rất tiếc là đã tìm cách tự sát. Tất cả đã quá sức chịu đựng rồi. Gia đình tôi muốn tôi bị giam mãi trong này.”
“Có cách nàođể làm tên Yeerk ra khỏi đầu ông không?”
“Không. Hắn sẽ sống chừng nào tôi còn sống.”
Tôi chưa từng thấy đôi mắt nào buồn hơn thế. Tôi ngó đi chỗ khác.
“Tôi chỉ mong… những khi tôi là chính mình, khi tôi kiểm soát được bản thân, tôi ước chi mình không phải sống trong cái bệnh viện này.”
Ông Edelman buồn rầu ngó qua khung cửa sổ dơ dáy của nhà tắm với mớ dây thép bùng nhùng.