CHƯƠNG 11
“Tụi mình có thứ vũ khí tối hậu,” Marco thông báo với mấy đứa kia khi cả bọn tập hợp lại trong kho nhà Cassie.“Bột yến mạch vị lá phong và gừng.”
“Bột yến mạch vị lá phong và gừng ăn liền,” tôi sửa lại.
“Ăn liền,” Marco tán thành.
Cassie, Ax và Tobias chỉ biết trố mắt ra nhìn. Ax đang ở trong lốt Andalite, nên có thể trố cả bốn mắt cùng một lúc.
“Bột yến mạch?” Cassie ngỡ ngàng.
“Bột yến mạch,” Anh Jake xác nhận.“Nhưng chỉ loại bột yến mạch có vị lá phong và gừng thôi. Chắc chúng chẳng thể hiểu tại sao đâu.”
Tobias gợi ý.
“Có thể do gừng. Cũng có thể do ăn liền. Cái nào cũng tốt hết.” Tôi nói. “Đột nhiên tụi mình có được một loại vũ khí lợi hại để chơi bọn Yeerk. Hễ vật chủ người tọng cái món đó vô là bị mắc bẫy và tên Yeerk trong đầu hắn sẽ phát điên. Điều tụi mình cần làm là kiếm cách nào tọng món đó thật nhiều vô thiệt nhiều tên Bị-mượn-xác ha.”
Tôi liếc xéo Cassie một cái. Có cái gì đó cho hay rằng nhỏ sẽ không tán thành vụ này. Nhưng Cassie cúi mình trên một cái lồng, thò tay qua song sắt để kiểm tra chỗ băng bó trên mình một con lửng.
Tôi bất ngờ vì chính Tobias lên tiếng.…>
Marco đang ngả lưng trên một bao cỏ, nhảy dựng lên.“Cái gì? Tụi mình đang có trong tay một thứ vũ khí hạt nhân xanh, cái có thể làm cho bọn Yeerk phát điên. Vì sao lại không tốt kia chứ?”
Tobias nói.
Tôi nháy mắt,“Đó là bột yến mạch. Đâu phải thứ gì bất hợp pháp.”
Tobias tranh luận,…>
“…thì nó vẫn cứ là bột yến mạch,” tôi kết luận.“Bột yến mạch là bột yến mạch. Khùng quá đi mất! Mình không thể tin nổi là tụi mình lại sa vô câu chuyện vớ vẩn này…”
“Coi nè,” Marco nói, “Vấn đề lớn nhất là AI THÈM QUAN TÂM? Bọn Yeerk là kẻ thù của chúng ta. Chúng tấn công chúng ta trước chứ đâu phải chúng ta uýnh chúng trước.”
“Nếu chúng ta thua cuộc chiến này thì tất cả chúng ta sẽ chẳng còn chút hy vọng nào đâu,” tôi nói. “Ax, tôi tin là trong tất cả mọi người thì anh thậm chí không thể do dự mới phải chứ.”
Ax quay đôi mắt cuống về phía tôi.… Nhưng để chiến thắng sự dã man thì các bạn sẽ phải dã man đến mức nào?”
Tôi ngó quanh nhà kho. Marco và tôi đã xích lại gần nhau mà hầu như không ý thức về việc đó. Tobias đậu trên xà nhà, vận dụng các giác quan của loài diều hâu để nghe và nhìn coi có ai tới gần nhà kho hay không. Ax thì đang dậm dậm bốn chân và vươn cái đuôi bọ cạp lên…
Anh Jake coi bộ bối rối. Tôi có thể đoán được ý nghĩ của ảnh. Tom, anh trai của ảnh, là một kẻ bị mượn xác mà.
Nhưng chính Cassie mới là người làm tôi ngạc nhiên. Thường thì nhỏ là đứa biết phân biệt phải trái nhất bọn.
“Cassie?” Tôi hỏi.“Bồ nghĩ sao?”
Nhỏ ngập ngừng. Hình như nhỏ chỉ muốn để tâm đến con lửng. Nhỏ thở dài và đứng dậy. Khi nhỏ quay người lại, tôi bị choáng. Nhỏ có một ánh nhìn khó chịu.
“Mình… mình không biết gì hết, được chưa?” Nhỏ nói.
Tôi bối rối mất một phút. Rồi một câu chuyện cũ chợt nhảy vào óc tôi. Tụi tôi đã có một cuộc rượt đuổi với một kẻ Mượn xác người mà tên Yeerk trong đầu hắn là anh em sinh đôi với Visser Ba. Tên Yeerk này đã tìm ra được một hướng đi khác để giải quyết nhu cầu tia Kandrona. Anh ta đã“làm thịt” tên Yeerk trongđầu. Đôi khi vật chủ người có cách xử lý riêng của mình.
Trong khoảnh khắc nước sôi lửa bỏng, nghe loài sinh vật ghê tởm đó nói, Cassie đã đề nghị phải tiêu diệt hắn. Nhỏ đã yêu cầu Jake thực hiện nhưng Jake đã từ chối.
Tôi không biết lý do, nhưng tôi thấy hoảng khi nghĩ rằng Cassie không biết đâu là phải và đâu là trái. Cassie là bạn thân nhất của tôi. Tôi hy vọng nhỏ là người giúp tôi lấy lại cân bằng. Nhỏ được coi là đứa có óc xét đoán, có lương tâm trong khi tôi lại là kẻ liều lĩnh và nhẫn tâm.
Nhưng, với tất cả tụi tôi, mọi thứ càng ngày càng trở nên rối rắm.
“Được rồi,” tôi nói. “Có thể món bột yến mạch đó là một thứ ma tuý với bọn Yeerk. Nhưng…đây là một cuộc chiến tranh. Sớm hay muộn gì, nếu tụi mình thành công, nếu người Andalite cử người đến trợ giúp, nếu loài người nổi dậy, tụi mình sẽ luôn cố gắng tiêu diệt từng tên Yeerk một trên Trái Đất này. Phải không? Đó chính là mục đích của tụi mình. Không giống những cuộc chiến thông thường mà chúng ta hy vọng có thể hoà đàm và nhân nhượng. Bọn Yeerk là bọn ký sinh. Làm sao chúng ta nhân nhượng được chứ? Để cho chúng có hàng triệu con người làm vật chủ sao?”
Ax nói.
Tobias nói với giọng kinh tởm rõ rệt.
“Đó là MÓN - YẾN MẠCH - KINH HOÀNG!” Marco kêu tướng lên.
Đột nhiên Cassie cười. Đó là một tiếng cười cay độc. Tôi không biết là nhỏ có khả năng cười một cách cay độc như thế.“Và mọi chuyện đúng sai, mọi ranh giới của thiện và ác chỉ là vớ vẩn thôi, đúng không?”
Anh Jake lắc người như rũ bỏ cơn mê.“Mình tự hỏi: nếu như đó là anh Tom, liệu mình có làm chuyện đó với ảnh không? Hoặc phải sống như nô lệ của tên Yeerk, hoặc không có chút ý chí tự do. Hoặc như cái ông Edelman đó, có được chút tự do ý chí, nhưng lại phải mang trong đầu cái tên Yeerk điên khùng ấy suốt đời.”
Tobias hỏi.
Anh Jake nhún vai.“Cuộc Nội chiến kết thúc chế độ nô lệ. Hầu hết các người lính Miền Nam bị giết đều không phải là chủ nô. Họ chỉ là những chàng trai dũng cảm. Có thể họ đã thực hiện một lời hứa. Có thể họ đã kết thúc chiến tranh sớm hơn nếu Miền Bắc chấp thuận giải phóng một vài nô lệ. Nhưng điều đó có đúng không? Không. Do đó, chiến tranh đành phải tiếp tục cho tới khi tất cả mọi người được giải phóng.”
Tobias bổ sung với giọng ảm đạm.… Chúng ta phải chiến đấu và chiến thắng.>
Tôi thấy máu bốc lên trong người. Không giống như Cassie hay Tobias, có những khi tôi thật tàn ác. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng khá tỉnh táo để biết rằng cụm từ“Chúng ta phải chiến đấu và chiến thắng” là những bước chân đầu tiên của chúng tôi đi tới địa ngục.
Và tôi nhận ra rằng anh Jake không bao giờ tự trả lời những câu hỏi có liên quan đến anh Tom. Tom có sẽ ăn món ngũ cốc đầy ma lực đó vào bữa sáng không? Không có câu trả lời. Anh Jake vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ cứu thoát được Tom. Và từ những gì ông Edelman đã nói, không cách gì cứu được một tên Yeerk nghiện ngũ cốc.
“Biết kiếm đâu ra một mớ những tên Mượn xác Người cùng ngồi ăn với nhau hả?” Marco băn khoăn.
Tôi thở dài,“Ở vũng Yeerk, Marco. Vũng Yeerk.”