CHƯƠNG 12
Vũng Yeerk. Đêm nào tôi cũng nằm mơ thấy nó.
Ngày xưa, tôi chẳng mấy khi nằm mơ, hoặc đúng hơn là nhớ được nội dung giấc mơ. Nhưng bây giờ, tôi nằm mơ thật nhiều. Những giấc mơ kinh khủng về tình trạng mắc kẹt của tôi ở dạng nửa người, nửa côn trùng. Tôi mơ về cuộc chiến đấu kinh hoàng trong đường hầm với lũ kiến. Tôi mơ thấy tiếng hét, thấy cuộc thảm sát khi tụi tôi phá hủy nguồn Kandrona trên đỉnh tháp EGS.
Nhưng, Vũng Yeerk là thứ xuất hiện nhiều nhất trong những giấc mơ của tôi. Tôi nghe thấy những tiếng thét và những lời nguyền rủa của vật chủ người bị giam trong lồng trong khi những con sâu Yeerk đang bơi lội trong dòng nước xám xịt của Vũng. Tôi ghét âm thanh đó. Tôi ghét cái âm thanh đầy tuyệt vọng đó. Nó khiến tôi phát điên. Trong mơ, tôi nổi khùng với mấy người khốn khổ đó và tôi muốn hét tướng lên,“Tại sao mấy người không chiến đấu? Tại sao mấy người không đấu tranh?”
Nhưng rồi tôi thấy chính tôi. Chính tôi đang bị hai chiến binh Hork-Bajir kéo ra cái cầu thép. Chính tôi đang vung chân đá lung tung, thét lên và lạy lục,“Làmơn, làm ơn, ai đó hãy giúp tôi với!” và biết không có ai giúp mình cả. Biết mình bất hạnh, cảm thấy tuyệt vọng và căm ghét cái cảm giác đó trong tôi. Tôi thấy tên Hork-Bajir đá vào ống quyển tôi và tôi chúi mặt xuống cái cầu thép. Chúng xô tôi về phía trước cho tới khi mặt tôi chỉ còn cách con sâu xám ngoét dưới vũng Yeerk chưa đầy ba phân. Nước dưới chân cầu sôi ùng ục và những con sâu Yeerk di chuyển rất nhanh. Và rồi đầu tôi chúi xuống, ngập trong chất lỏng. Tên Yeerk sẽ chiếm hữu tôi đang ở dưới đó. Tôi trông thấy nó, một con sâu xám ngoét, một hình dạng không rõ nét đang ngo ngoe trong nước.
Tôi vùng vẫy, nhưng tôi có thể làm được gì để chống lại hai tên Hork-Bajir? Tôi vật lộn song đầu tôi vẫn bị giữ chặt và miệng tôi thét ra bong bóng.
Tên Yeerk đụng vào tai tôi, như một con sên khổng lồ. Đó là cách nó cảm nhận. Rồi nỗi đau… nóđẩy thân thể nó vào bên trong tai tôi! Nó đã ở trong tai tôi! Nỗi đau rõ rệt hẳn nhưng tệ hại nhất là tôi biết nó đã chiếm được tôi.
Nó lao vào não tôi. Tôi giãy mạnh, thở hổn hển, ngóc đầu lên khỏi vũng.
Tôi cố chộp lấy tai mình, nhưng hai cánh tay tôi không phản ứng.
Tôi cố hét lên nhưng miệng tôi không còn là miệng tôi nữa.
Vậy là tôi thét lên, trong một góc tối, đơn độc nào đó ngay bên trong bộ não của chính mình, tôi thét lên.
Tên Yeerk cười lặng lẽ khi nó lật mở ký ức và đọc cuộc đời của tôi. Và tôi nản chí. Khi tôi tỉnh giấc, gối tôi đã ướt đẫm. Tôi nhìn đồng hồ. Ba giờ hai bảy phút sáng.
Vũng Yeerk. Tụi tôi sẽ quay trở lại vũng Yeerk. Và tôi, Rachel, Xena dũng mãnh, can đảm, hất tung cái gối đang bịt kín mặt ra và lắc lắc đầu.
Sáng sớm, tôi trở dậy và tròng váy qua đầu. Ngoài trời đầy mây, thành ra bình minh là một màu xám xịt. Nhưng tôi vẫn ra mở cửa sổ như thường lệ.
Tobias tới, lặng lẽ. Cậu ấy lướt vào bên trong và dễ dàng hạ cánh lên nóc tủ quần áo của tôi.
Cậu ấy hỏi.
“Mình khỏe,” tôi thì thầm.“Bồ thì sao?”
Tôi phải nói thầm mỗi khi Tobias ghé. Hai nhỏ em của tôi ở ngay phòng bên cạnh. Tôi khóa cửa phòng.
Tobias nói.
Tôi đi lại bàn học và mở cuốn sách ra. Đó là bài tập về nhà của tôi.“Bồ có khá toán không?”
Tobias nói.
Tôi mở sách.
Tôi cho rằng đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Tôi, với chú diều hâu đuôi đỏ bự chảng đậu ngay mép bàn. Tụi tôi ngồi đó dưới ánh sáng của ngọn đèn bàn, trong khi cả nhà tôi vẫn còn đang ngon giấc. Chúng tôi đã bên nhau như thế biết bao buổi sáng rồi, mỗi khi Tobias kiếm được một bữa sáng từ sớm và trời không mưa.
Tôi cười ơ hờ.“Nếu mình nói mình chưa từng lo lắng về chuyện trở lại vũng Yeerk, bồ có thể nhốt mình chung với ông Edelman đấy.”
Tôi thở dài.“Bồ biết là bồ không phải làm vụ này mà.”
“Mình không biết. Nhiều khả năng là ruồi hoặc gián. Bồ đã tìm thấy lối vào cho tụi mình chưa?”
Một phần thời gian trong những ngày dài lê thê của Tobias, trong khi tụi tôi cắp sách đến trường, là kiểm soát sự di chuyển của những kẻ Mượn xác. Cậu ấy theo dõi và tìm ra những lối vào vũng Yeerk được thay đổi thường xuyên. Chẳng dễ dàng gì cho cậu ấy.
Tobias nói. Nếu cậu ấy có miệng, hẳn cậu ấy đã ngoác miệng cười cho coi.
Tôi nhìn xéo Tobias.“Nếu nó dẫn tới vũng Yeerk, mình nghĩ mình sẽ không bao giờ thích nó cả.”
Tobias tự hào nói.Bữa ăn hạnh phúcđó.>
Sáu đứa tụi tôi đã biến thành những con ruồi và đang bay vù vù trong tiệm McDonald’s. Chỗ nào cũng sực mùi đồ ăn. Trái cây dầm dấm. Thịt. Nước sốt cà chua nấm. Nước sốt đặc biệt.
Cái thân thể ruồi của tôi nghĩ nó được lên thiên đường rồi…
Bữa ăn Hạnh phúclà cái gì vậy?> Cassie hỏi.
Bữa ăn Hạnh phúc. Với hạnh phúc ăn thêm. Đó là tín hiệu í mà.> Tobias đáp.
Tôi bay ngửa bụng lên trời dọc theo trần nhà, kiếm một nơi để đậu xuống nghỉ ngơi. Tôi bay vù vù tới một vạt hầy mỡ gần bên lò nướng, quay một vòng rồi hạ xuống. Mồm tôi - thực sự giống như một cái ống hút dài ghê tởm có thể cuộn lên - duỗi thấp xuống và bắt đầu phun dung dịch tiêu hoá lên mỡ nhờn rồi hút lên chất nhầy đã được hoà tan.
Hừ, tôi biết như vậy ghê thí mồ. Nhưng hoặc là thế hoặc cứ phải cưỡng lại hoài những tiếng kêu gào đòi đồ ăn! đồ ăn! Đồ ăn! đồ ăn!
Bữa ăn Hạnh phúc, bồ đi vô một cửa khác. Cái cửa dẫn xuống nhà bếp í. Bồ đi vô trỏng và bước vô cái tủ lạnh cao hơn đầu người í.”
Anh Jake hỏi.
Tobias đáp.
Marco hỏi.
anh Jake nói, ngưng một chút anh chữa thêm, giọng rầu rĩ.
‘tới luôn’ nghen, Rachel!> Marco hét lên.
Chúng tôi bay quanh quẩn ở quầy. Lát sau, có một người đàn bà bước vô và đặtBữa ăn Hạnh phúcvà“hạnh phúc ăn thêm.”
Chúng tôi bay vù vù theo sau bà khi bà đi sau cửa bếp, rồi bước vô trong cái tủ lạnh cao quá đầu người.
tôi kêu.
Ax nhận xét.
Marco lầm bầm.
Mụ đàn bà Mượn xác nọ đợi vài giây và rồi mặt sau của cái tủ lạnh bự mở toang ra.
Mụ bước vô và tụi tôi bay vù vô cái cửa mở. Lần này xem chừng sẽ dễ ợt đây.
“BrrrIIIT!BrrrIIIT! Phát hiện dạng sinh vật không được phép” BrrrIIIT!BrrrIIIT! “Phát hiện dạng sinh vật không được phép!”
Mụ đàn bà ngó quanh quẩn. Tôi trông thấy đôi mắt màu lam của mụ, mỗi con mắt bự bằng cả một cái bể bơi, đảo lộn và nhìn ngó. Qua thị ảnh vỡ vụn của loài ruồi, tôi có thể thấy được điểm nhìn của mụ.
Rồi mụ lầm bầm trong hơi thở,“Bọn cảnh giác đến cuồng tín. Chỉ là mấy con ruồi chết tiệt chứ gì.”
Cái giọng máy ra chỉ thị.
“Nhắm chặt hai mắt lại để tránh tổn thương võng mạc doBộ lọc Sinh học.”
tôi hỏi.
Ax hét.
Ax hét.
Ax hiếm khi hét. Cho nên nếu ảnh hét, thì là có chuyện lớn à nha.
Tôi lộn ngược giữa không trung theo cách chỉ loài ruồi biết làm, và đập cánh bay về cái khe còn hở dẫn tới tủ lạnh.
Đột nhiên, toàn bộ thế giới nổ tung trong một ánh sáng bùng lên chói lọi. Tôi cảm thấy đôi mắt kép của mình tan ra. Tôi tiếp tục bay, hai mắt đui mù, bay vù qua kẽ hở đang khép rất lẹ và gặp không khí rất lạnh.
tôi la.
Ax bình thản.Bộ lọc Sinh họchuỷ diệt tất cả các dạng sinh vật có mẫu ADN không được đưa vào hệ thống kiểm soát của máy tính. Dĩ nhiên đó là công nghệ Andalite. Bọn Yeerk chắc là đã đánh cắp được bản chi tiết kế hoạch của chúng tôi…>
Anh Jake hỏi.
Tobias nói.…>
Tôi thấy mình gần như phát điên. Tôi chẳng khoái cái ý tưởng mình bị bọn Yeerk qua mặt cái rụp.
Tôi lầm bầm.
Một lúc lâu chẳng ai nói năng gì. Rồi Cassie lên tiếng.… có một cách đây.>
Marco kêu lên.…>