CHƯƠNG 13
Tụi tôi nhìn chằm chằm vô cái lồng nhỏ trong Dưỡng đường Thú hoang.
“Con gì vậy, chuột cống hả?” Marco hỏi.
Tobias đáp.
Marco ngó lên xà nhà chỗ Tobias đang làm dáng - dùng mỏ rỉa chuốt bộ lông.“Mùi vị nó ra sao hả Tobias?”
…>
“Đó là một con vật xấu xí,” tôi nói. “Và coi giống chuột chù quá hà.” Tôiđã có lần biến thành chuột chù. Kỷ niệm chẳng thú vị gì. Chuột chù quá mức nhạy cảm. Dễ bị kích động và luôn cảm thấy đói quá mức.
“Nóđiềm đạm hơn chuột chù nhiều,” Cassie nhận xét.“Chuột chũi giành phần lớn thời gian của chúng để đào hang. Coi hai chân trước của nó bự chưa kìa. Hai cái chân thích nghi tuyệt vời để đào hang đó.”
Marco thở dài.“Người - chuột chũi. Bồ đâu thể nào vẽ người anh hùng mang tên người - chuột chũi. Siêu năng lực của ổng là gì. Đào đất hả?”
Ax nhận xét.
“Đúng thế,” Cassieđồng ý.“Đó là dạng cơ thể rất phổ biến: chuột, chuột đồng, chuột chù, thậm chí cả sóc và gấu trúc xét về một phạm vi nào đó. Về cơ bản chúng có hình dạng của loài gặm nhấm có bốn chân và bụng sát đất.”
Tôi thở dài.“Vậy là bồ đề nghị tụi mình biến thành con chuột chũi này và đào hang xuống vũng Yeerk hả Cassie?”
Cassie nhún vai.“Mình chỉ muốn đóng góp một ý kiến mà.”
“Liệu có khả năng đào sâu 15m xuống vũng Yeerk không?”
“Một lượng đất lớn đó,” Anh Jake nhận xét.“Nhưng mình chẳng biết có cách nào khác nữa không.”
“Có ai hình dungđược là chúng ta làm thế nào đưa nổi bao nhiêu bột yến mạch xuống sau khi đào xong những cái hang chuột chũi ấy không?” tôi hỏi.
Anh Jake gật đầu như thể sắp bảo,“Được chứ”. Nhưng ảnh lại nói“Không. Nhưng chúng ta phải bắt đầu tích trữ. Mỗi đứa bắt đầu xin ba mẹ mua bột yến mạch ăn liền vị lá phong và gừng. Càng nhiều càng tốt. Khởi đầu là thế. Rồi chúng ta sẽ dùng tiền tiêu vặt của mình để mua thêm.”
Marco lắc đầu.“Hổng cần thiết. Ở nhà tui, tui là người chuyên trách mua mọi thứ hầm bà lằng. Tui có thể cung cấp bột yến mạch.”
“Vậy thì hay quá,” anh Jake nói. “Giờ thì thu nạp con chuột chũi này thôi.”
Tôi nhăn mũi. Tôi là đứa đứng gần cái lồng nhất.“Nó có cắn không đó?”
“Chắc không đâu.” Cassie nói. “Nó thường chỉ ăn… Ý mình là mình hổng nghĩ nó sẽ cắn bồ.”
Tôi quay lại nhìn nhỏ.“Thường thì nó ăn gì vậy Cassie?”
“Hừ, nó ăn những con trùn. Chủ yếu là trùn.”
“Ồ, tuyệt thật đó,” tôi than vãn.
Tôi chìa bàn tay ra và Cassie mở lồng. Tôi chạm vô con chuột chũi và cảm thấy ADN của con chuột trở thành một phần của chính mình. Tôi cho rằng con chuột chũi trở nên yên lặng và đứng yên, biểu hiện của hầu hết các con vật mỗi khi tụi tôi thu nạp chúng, nhưng biết đâu đấy? Lần này khá yên ả. Đến lượt Tobias, con chuột chũi có đôi chút bị kích động. Bạn buộc phải ở dạng cơ thể thật của chính bạn khi thu nạp một ADN mới. Và diều hâu là cơ thể thật của Tobias. Do đó, để thu nạp chuột chũi, cậu ấy phải đập cánh liên hồi vào cái lồng và bấu chặt móng của mình vào con vật tội nghiệp đó.
Ngay khi ba của Cassie tới, tụi tôi liền rời trang trại và hướng về trường học.