CHƯƠNG 14
Vũng Yeerk là một tổ hợp cực lớn dưới lòng đất. Nó giống như một cái sân vận động có mái che hoặc đại loại như thế. Cái vũng nằm ngay ở chính trung tâm, và xung quanh vũng là một khoảnh đất rộng và thoáng. Tất cả tổ hợp cũng rộng cỡ ba trăm rưởi đến năm trăm mét vuông. Tôi đoán thế. Tụi tôi không bao giờ đo được chính xác.
Nó quá rộng đối với một cái hố dưới lòng đất. Nó trải dài phía dưới trường học và thông suốt đến khu thương xá. Ít nhất có hai lối vào cho tôi biết điều đó. Những lối vào là những bậc thang được che giấu ở các góc khắp xung quanh vũng. Tụi tôi khám phá ra một lối vào ở phòng để chổi trong trường học (sau đó đã bị bọn Yeerk loại bỏ) và một lối vào nữa trong phòng thử đồ của tiệm Gap trong khu thương xá.
Tobias nói.
Tất cả tụi tôi đang đứng ở điểm giao nhau giữa trường học và khu thương xá.
“Được rồi, tụi mình không thể đào ở đây được,” tôi nói.
“Tụi mình sẽ không muốn đào đâu,” Marco nhận định.“Tụi mình không muốn ở ngay phía trên vũng khi đào thông xuống.” Cậu ấy dùng tay chỉ hướng xuống rồi nói,“BÕM!”
“Ý hay,” tôi nhất trí. Ý tưởng rơi thẳng xuống vũng Yeerk thật muốn ói.
Anh Jake nói,“Tuy nhiên, tụi mình cũng muốn đào thông xuống gần vũng. Vậy ai có thể nói chính xác tụi mình sẽ đào ở đâu không? Tụi mình cần đào một đường hầm vắt ngang vũng và từ đó thả ngũ cốc xuống.”
Marco gật gù.“Tui có một cảm giác lạ lùng rằng điều này có sự liên quan nào đó tới môn hình học mà lẽ ra ở lớp tui nên chú tâm.”
“Bạn đang đòi hỏi rất nhiều thứ chính xác, thưa Hoàng tử Jake,” Ax nói. “Tụi mình không có dụng cụ. Ụng cụ. Thậm chí là cả những dụng cụ thô sơ của loài người. Ụ…ụng… cụ. Cụ… Dụng cụ.”
“Tụi mình buộc phải ước đoán có cơ sở thôi, Ax. Và đừng gọi mình là‘hoàng tử.’”
“Vâng, thưa hoàng tử Jake.”
Tobias đã bay đến, thả lỏng người trên một cột đèn cao. Diều hâu có một thính lực cực tốt, nên cậu ấy vẫn nghe rõ tụi tôi nói chuyện.
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy.“Tobias, bồ là người chuyên theo dõi các lối vào. Theo ước lượng tốt nhất của bồ thì tụi mình nên đào ở đâu?”
“Vàđừng quên rằng, tụi mình có thể sử dụng một vài lý do riêng để biến hình,” Jake nói.
Tobias dang rộng cánh và bay lên cao, cao nữa. Cậu ấy lượn một vòng nhanh, không tròn trên bầu trời rồi quay trở lại.
Tobias đã lùng cho tụi tôi một địa điểm tuyệt vời để khởi sự việc đào hầm xuống vũng Yeerk. Đó là một nhà kho chứa đựng dụng cụ nằm ở sân sau một ngôi nhà bỏ không, xập xệ giữa đám cỏ mọc um tùm, gần giao lộ giữa trường học của chúng tôi với khu thương xá (ngay dưới giao lộ này chính là trung tâm của vũng Yeerk.)
Không xa sau ngôi nhà này là một bãi nhỏ hoang tàn. Chỉ có vài cái cây, vài chiếc bàn dã ngoại, và một khoảng mấp mô với những tảng đá nhô lên khỏi mặt đất. Coi bộ đã lâu ngày chẳng có ai sống ở đây hết.
Nhà kho chứa dụng cụ cất bằng sắt tây rỉ sét trên nền đất. Trong nhà trống trơn, chỉ có vài bao đựng đất trồng bông với một cái cào.
“Tuyệt,” anh Jake tuyên bố.“Hơi chật chội, nhưng không hề gì. Một khi cả đám tụi mình biến thành chuột chũi, thì cũng đủ rộng chán.”
Cassie dặng hắng,“Ừm…đáng lẽ mình nên nói rõ điều này từ trước mới phải. Nhưng… tụi mình không nên biến thành chuột chũi một lượt vì… Ý mình là, mỗi lần chỉ nên có một con chuột chũi đào đất thôi.”
Cả bọn ngó trân trân vô Cassie trong khi mẩu thông tin kia ngấm vô từng đứa.
Chúa ơi! Vậy mà tôi cứ ngỡ là cả bọn sẽ cùng nhau đào bới trong lòng đất chứ…
“Rúc xuống dưới đó một mình ý hả?” Marco la lên. “Trong lòngđất? Đất ép chặt bốn xung quanh? Hổng có không khí?”
Cassie nhún vai.“Phải. Bồ sẽ là một con chuột chũi mà.”
“Hừm, vậy là đúng quá đi,” Marco châm biếm.“Tụi mình sẽ là chuột chũi, vậy thì rúc sâu xuống sáu mét đất, hổng có không khí, là đúng quá rồi.”
“Đừng mè nheo nữa, Marco.” Tôi nói. “Hổng có vấn đề gì đâu.”
Chẳng hiểu tại sao, những lời ấy cứ buột ra khỏi cái miệng ngu ngốc của tôi.
"Thưa các quý ông và các quý bà,” Marco vừa nói, vừa đặt tay lên vai tôi,“chúng ta có một tình nguyện viên.”
Tôi đành làm bộ cứng cỏi.“Được thôi. Mình sẽ đi trước cho.”
Tôi tập trung tâm trí vô hình ảnh con chuột chũi. Bên trong nhà kho thật nóng bức khi cả bọn chúng tôi lẻn vô. Nóng và ngộp hơi quá chừng luôn.
PHỊCH!
Mông tôi uỵch xuống nền nhà.
“Ua!” anh Jake hét lên và nhanh tay túmlấy tôi, kịp giữ tôi khỏi té nhào. Nhưng quá trễ để cứu vớt danh dự tôi.
Marco cười hinh hích. "Heh heh, ha ha ha ha!"
Cassie thì khịt khịt một cách tuyệt vọng, ráng hổng cười thành tiếng.
Hai chân tôi quắt lại, chả còn gì ngoài bàn chân. Hai cánh tay tôi cũng mất tiêu, chỉ còn lại hai bàn tay. Tôi vẫn là người với hai bàn chân thay vì cả hai cái chân.
Anh Jake và Cassie giữ vai tôi để tôi có thể đứng thẳng. Tôi giống y chang con lật đật mà người ta đẩy một cái là lộn nhào vậy đó. Tôi ngồi xuống, vẫy vẫy những ngón tay ngón chân và ước gì có thể nhéo Marco một cú thật đau.
"Hãy chờ đến lượt bồ co…oi, Ni… ar… co!” Tôi hét lên. Nhưng khuôn mặt tôi chọn ngay đúng thời điểm đó mà bắt đầu phồng ra, ra và ra nữa. Cuối cùng, Cassie và anh Jake đặt tôi nằm úp mặt xuống vì lúc đó tôi chỉ còn dài chừng hơn sáu tấc. Lớp lông dày màu nâu đen bắt đầu lan khắp người tôi, biến tôi từ người gần như thành hình dáng chuột chũi hoàn toàn. Mặt tôi vẫn cứ tiếp tục phình ra phía trước, tạo thành một cái mõm chuột dài tuyệt vời. Trong khi hầu như toàn bộ cơ thể tôi bị co rút lại thì hai bàn tay tôi dường như lại bự ra. Dĩ nhiên là so với cơ thể đã biến đổi của tôi. Hai bàn tay tôi bự ra giống y chang hai cái xẻng có móng vậy đó. Bự, dẹp, hổng có lông, cứng cáp, với những chiếc vuốt mập bè ở đầu các ngón. Khi tôi nhìn xuống, chúng bị vặn về phía trước. Hai mắt tôi tối sầm lại. Tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là ranh giới lờ mờ giữa sáng và tối. Tôi đui, nhưng mà hổng đui hoàn toàn mà chỉ gần như đui thôi. Các tiếng động thì mơ hồ văng vẳng, nghe như thể qua một lần cửa vậy đó. Cả khứu giác cũng chẳng có gì đặc biệt…
Tuy nhiên, một giác quan mới trỗi lên ập vô đầy trí óc tôi. Mũi tôi háo hức một cách điên cuồng và nhạy bén quá sức khiến tôi có thể cảm nhận những luồng không khí xung quanh mình.
Bị tước hết thị giác và phần lớn thính giác, tôi cảm thấy kinh hoảng. Tôi phải chun xuống đào trong lòng đất trong tình trạng đui mù và điếc dở như thế này sao?
Còn nữa… tôi cảm thấy đất cọ vô bụng mình. Mũi tôi xục vô đất và cảm nhận được kết cấu, độ ẩm, độ cứng của nó.
Chắc chắn là dưới lòng đất tốt lành hơn. An toàn hơn. Ồ phải, ở dưới lòng đất an toàn hơn rất nhiều.
Với lại, tôi thấy đói.
Tôi bắt đầu đào.
Tôi nghe xa xa có một giọng nói,“Ôi, nhỏ đó bắt đầu vào việc rồi hử?”
“Với mình, nhìn nó vẫn giống như một con chuột nhà.”
Tôi dùng móng vuốt đào đất và dùng“bàn tay” xúcđất đổ ra đằng sau. Rồi lặp lại. Nữa. Và bây giờ ham muốn đào trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tôi phải đào! Xung quanh tôi là những hình dáng màu xám trên nền xám, bự và trườn oài. Khi chúng chuyển động, tôi có thể thấy những dịch chuyển trong khoảng sáng.
Đào! Tôi cảm nhận được sự ấm áp của đất kêu gọi mình. Trong phần mù mờ nào đó của óc tôi, tôi gần như hình dung ra một bức tranh về một lỗ nhỏ êm ấm, ở rất sâu dưới kia, chứa đầy nhóc lá cỏ, nhánh cây và mẩu rác.
Tôi có thể cuộn mình trong đó khi nào không lạch bạch đi trong những đường hang của mình. Những đường hang mà các con bọ cánh cứng có thể đào qua và đẻ trứng trong đó cho tôi xơi. Ở đó, trong bóng tối như mực, cái mũi nhạy bén của tôi sẽ chạm vô sự mềm mại ướt át của một con trùn đất mũm mĩm ngọt lịm.
Ồ phải, đào đi! Đào nữa đi!
"Này, mình cảm thấy, hình như nhỏ chưa kiểm soát được hoàn toàn lốt hình biến này.”
“Hả? Thôi đi. Bồ nghĩ một con chuột chũi mà có đủ bản lĩnh tiếp quản bộ não của Rachel sao?”
“Hãy nhìn cách nhỏ đào kìa.”
“Hừm. Rachel? Này, Rachel? Bồ dưới đó sao rồi?”
Đào, đào và đào. Bây giờ phần thân trên của tôi đã nằm trong bóng tối ấm áp của lòng đất. Đào mạnh nữa! Rúc hoàn toàn xuống dưới đất. Bóng tối là an toàn. Sự an toàn của đất ấm và ẩm ép chặt xung quanh tôi.
"Nhỏ không trả lời. Nhỏ hoàn toàn để não chuột chũi lấn lướt. Mình không hề nghĩ rằng chuột chũi lại có bản năng mạnh đến thế. Được rồi, tốt hơn là hãy tóm lấy nhỏ trước khi nhỏ chui sâu xuống dưới đó.”
Đột nhiên, tôi thấy có cái gì đó túm lấy tôi. Tóm đuôi tôi. Kéo tôi trở lại. Tôi đào chối chết với hai bàn tay xẻng của mình. Tôi sục vào đất, nhưng sức kéo quá mạnh.