← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 15

Lên, lên, lên khỏi mặt đất! Lộ thiên! Không có gì ở xung quanh, chỉ có không khí, không khí, không khí! Trống trải!

“Này, Rachel. Là anh Jakeđây. Chừa chưa. Trí não chuột chũi lấn lướt em rồi đó.”

Tôi thoát ra khỏi được sự kiểm soát của chú chuột chũi. Đó là một cảm giác giống như… hừm, giống như là bạn đang ở trong một đường hầm tối thui chòi ra ngoài ánh sáng vậy. Tôi đã trở lại. Tôi đã là tôi. Tôi, đang nhìn mọi người bằng cặp mắt gần như vô dụng của chú chuột chũi.

tôi nói.

"Ừ, đúng thế,” tôi nghe thấy giọng Marco lép nhép.

Anh Jake đặt tôi xuống cạnh cái hố nông tôi mới đào.

“Đ…được rồi, Rachel. Em không gặp rắc rối gì hết. Mọi thứ ổn hết cả rồi.”

Tôi trở lại làm việc, nhưng bây giờ đất không còn có vẻ mời gọi hay ấm áp nữa.

Tôi đào xuống, đào mãi xuống cho tới khi toàn thân tôi trong đất. Và bây giờ tôi không còn ẩn náu dưới tâm trí một con chuột chũi nữa. Tôi là một con người, đang đào vào lòng đất một cách mù quáng.

Tại sao nó lại kinh khiếp thế nhỉ? Tại sao nhỉ?

Đất cứ ép chặt xung quanh tôi? Sự thật là tôi không thể xoay được người, không thể thở! Không, tôi thở được. Đấy, tôi đang hít thở cơ mà. Nhưng nỗi hoảng sợ đó, nỗi kinh sợ sự ngột ngạt trong bóng tối cứ đeo đuổi tôi dai dẳng. Tôi có thể dằn nó xuống, tôi có thể tự thuyết phục bản thân, song nỗi hoảng sợ sự ngột ngạt trong tôi quá lớn.

Tôi bị chôn sống.

Chính xác là: Tôi đang tự chôn sống mình.

Tôi đào, đào xuống, xuống nữa. Tôi biết mình nên đào một cái hố thẳng đứng, nhưng lại không thể làm được. Chuột chũi không thể đào theo cách đấy. Nó chỉ có thể đào xiên xuống thôi.

Tôi đào. Bao lâu tôi cũng không biết nữa. Có vẻ như là cả một thời gian dài dằng dặc vậy đó.

Và rồi, đột nhiên, tôi không chịu nổi nữa. Tôi cần khí trời! Tôi ráng lui lại, nhưng không được.

Nào nào Rachel. Bình tĩnh nào!>Tôi tự bảo mình.

Không có không khí! Ôi, Chúa ơi, tôi bị chôn sống rồi!

Tôi cào một cách điên cuồng với hai“bàn tay” của mình, xúc đất về phía sau thân mình, để hai chân tiếp tục đùn đất ra sau.

Và một cái hốc từ từ hiện ra. Một cái hốc rộng chừng vài cen-ti-mét ăn vô hai bên vách đường hầm. Tôi tìm cách quay mình lại. Chưa được. Đào thêm nữa đi. Đào trong bóng tối đui mù.

Cuối cùng… rồi! Tôi quay người lại được rồi. Cái mũi rất nhạy của tôi cảm thấy đường hầm trống trải mở ra trước mắt mình. Nó không được nhẵn nhụi và còn lâu mới hoàn hảo, nhưng vẫn là một đường hầm.

Tôi chạy cuống lên qua những khoảng trống chật hẹp tuyệt vọng tìm kiếm khí trời!

Mũi tôi nhô ra ánh sáng. Chói chang muốn đui con mắt luôn.

“Rachel quay lại rồi,” Cassie reo lên. “Rachel, bồ ổn không?”

tôi nói xạo.

“Bồ xuống sâu đến chừng nào rồi? Bồ đã xuống được hai mươi phút rồi đó.”

Hai mươi phút thôi ư? Không. Phải một giờ là ít.

…ừm, mình cũng chẳng biết nữa.> Tôi ráng hình dung cái đường hầm mà tôi chưa thực sự nhìn thấy mà chỉ cảm thấy thôi. Nó dài được chừng nào nhỉ?

“Một mét rưỡi theo phương thẳng đứng?” anh Jake huýt một tiếng.“Khá tốt đó. Trần của vũng Yeerk có lẽ sâu độ mười lăm mét gì đó.”

“Hổng được thẳng đứng đâu,> tôi nói.

Tobias than thở.

Chúng tôi thay nhau đào mỗi đứa một giờ. Giữa các tua, đứa nào không phải đào hoặc cảnh giới thì tới tiệm Mickey D’s mua khoai tây chiên với coca đem về.

Sáu giờ đào cho tới khi mỗi đứa đều đào hết lượt. Ngày đã hết. Chúng tôi không thể ở lại lâu thêm được nữa. Phải về nhà thôi.

“Ai mang dây chui xuống đo xem tụi mình đã xuống sâu được bao nhiêu cái coi.” Marco gợi ý.

Chẳng ma nào tình nguyện hết. Bộ dạng đứa nào cũng ỉu xìu, mắt thì thất thần, mồ hôi nhã nhượi và tái nhợt do quá căng thẳng vì sợ hãi và biến hình liên tục.

“Để mình,” tôi nói. “Đến tua của mình mà.”

Tôi biến hình và Cassie buộc đầu một sợi dây vô đuôi của tôi.

Lại chun xuống đường hầm. Mỗi đứa chúng tôi đã lần lượt xuống sâu hết sức mình, rồi đào một chỗ quành. Sáu chỗ quành tất cả. Tôi đếm lúc đi qua từng chỗ.

Nếu tôi là người, tôi hẳn sẽ toát hết mồ hôi hột. Nóng bức và chật chội. Cực kỳ chật chội. Giống như ở trong quan tài vậy. Ý nghĩ ấy chợt nảy ra trong óc tôi. Hệt như đang ở trong một cái quan tài. Hệt như đang bị chôn sống. Bạn muốn đấm đá và thét tướng lên để thoát ra ngoài, nhưng không ai ngoài bạn nghe thấy tiếng thét vì bạn đang ở trong một đường hầm sâu dưới lòng đất. Bị chôn sống.

Thế rồi mũi tôi đụng một bức tường.Chỗ tận cùng. Tôi đã tới chỗ tận cùng của đường hầm. Bạn nghĩ chắc tôi thở phào chứ gì? Không, bây giờ áp lực phải thoát ra ngoài lại xô tôi tới mức hoảng loạn.

Tôi chỉ có thể giữ cho mình vừa vặn khỏi kêu thét lên mà thôi.

Tôi chạy trối chết trở lại theo con đường hầm như có ma đuổi sau lưng. Ánh sáng đó dẫn lên trên mặt đất phải không? Không, tôi mới đi qua ba chỗ quành. Hay là bốn nhỉ? Cuối cùng tôi cũng thò được mõm lên khỏi mặt đất, bò ra khỏi lỗ, bắt đầu hoàn hình.

Ax đo sợi dây mà tôi kéo theo xuống hố.[2]đây?>

Tôi trở thành người đủ để thấy Marco đảo hai con mắt.“Cái nào chẳng được.”

Ax đính chính.

Tobias rên rẩm.

Tôi gần như đồng ý ngay tắp lự. Xém nữa là tôi thốt ra câu,“Quên vụ này đi, mình bùng đây.”

Nhưng tôi không nói. Tôi là đứa to mồm nhất hô xung phong cơ mà. Đấy, tôi đã không để nỗi lo sợ bị nhốt trong hầm đe dọa được mình. Tôi đã không để nỗi hoảng sợ sai khiến hành động của mình.

Hoặc rất có thể tôi chỉ là một con bé ngốc nghếch.