← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Càng có kinh nghiệm chúng tôi càng đào lẹ hơn. Nhưng rồi chúng tôi phát hiện ra rằng mình đang xuống tới tầng đá tảng mà chẳng một con chuột chũi nào có thể đào xuyên qua được. Chúng tôi phải kiếm những lối đào vòng quanh những tảng đá. Thiệt là lâu lắc.

Và chúng tôi lại chỉ có thể đào sau khi đi học thôi. Chúng tôi mang các bài tập thầy cô cho về nhà theo để làm trong lúc chưa tới tua mình đào. Ax thì ngồi đó, giỏng tai nghe những bài học lịch sử và cười nôn ruột trước những kiến thức sơ đẳng của tụi tôi về khoa học.

Thêm bốn ngày đào nữa. Cho tới khi Cassie chun lên và bảo…>

“Không cóđâu,” tôi cãi. “Tụi mình không thể đào cật lực như vậy chỉ để bị đá chặn đứng lại như thế. Phải có một lối nào đó chứ…>

Vậy là tôi chun xuống. Như một con ngốc vậy đó. Như thể cái vụ đào con đường hầm ngu xuẩn này đã kích thích tôi hoàn toàn vậy.

Ax tính rằng chúng tôi đã xuống sâu khoảng bảy mét rưỡi rồi. Đã qua lớp xốp mặt, lớp đất sét và lớp sỏi. Tôi tiếp tục rúc xuống, đẩy mình về phía trước bằng sức mạnh của hai chân sau nhỏ xíu, chân trước thì luôn luôn dọn dẹp đất rớt ra cho quang đường hầm.

Mũi tôi chạm vô chỗ cuối cùng đường hầm. Tôi bắt đầu đào. Đá. Tôi nhích qua trái. Đá. Tôi bắt đầu nghĩ, gần như hy vọng thì đúng hơn, rằng Cassie có lý. Hổng đào điếc gì nữa. Hổng đường hầm gì nữa. Hổng còn chôn sống nữa.

Nhưng đúng lúc ấy tôi phát hiện ra nó. Một kẽ nứt trong tảng đá. Mũi tôi đánh hơi thấy nó. Tôi đào bớt đất đi và kẽ nứt rộng ra. Phải, có một lối thoát.

Tôi ngập ngừng. Có thực sự cần thiết phải nói với đám bạn không nhỉ? Tụi nó sẽ tin mình sái cổ khi mình xác nhận lời Cassie nói là đúng. Chả đứa nào mò xuống tận đây để kiểm tra lại. Cũng như tôi, chẳng đứa nào thích chun xuống nữa.

Tôi đào thêm chút nữa. Và rồi…

Không khí! Một làn gió nhẹ.

Nhưng, đúng là khí trời! Một hơi gió. Yếu, nhưng nặng mùi và ẩm ướt khó chịu. Nhưng dứt khoát là gió rồi. Không khí tràn vô giữa những tảng đá.

Tôi kêu lên bằng ý nghĩ. Nhưng tụi nó ở quá tầm nghe nên chẳng đứa nào đáp lại.

Tôi đào lớp đất đi và bây giờ làn gió mạnh hơn. Có đủ chỗ cho tôi lách mình qua. Nhưng tôi cảm thấy phía bên kia là khoảng trống…

Tôi quay lại và chạy thiệt lẹ lên mặt đất.

tôi nói.

Anh Jake coi đồng hồ.“Bữa nay thì quá trễ rồi. Ngày mai tụi mình sẽ xuống đó. Mai là thứ Bảy, sẽ có nhiều thời gian hơn.”

Vậy là chúng tôi trở lại vào ngày thứ Bảy. Đã được nghỉ ngơi và lấy lại sức. Hay nói đúng hơn là đã được xả hơi và hồi sức sau một cơn ác mộng. Tôi mơ tôi bị kẹt trong một cái quan tài và thét ầm ĩ,“Hãy cho tôi ra ngoài, tôi chưa chết!”

Lần này tất cả cùng xuống một lượt. Chúng tôi đào rộng ra xung quanh kẽ nứt trong đá. Chúng tôi đào cho cái kẽ đủ rộng để vừa lọt mỗi đứa. Và không hiểu sao, cũng như mọi khi, bất cứ đứa nào trong đám tụi tôi cũng rùng mình biết rằng, khi tất cả chun xuống có nghĩa là không còn ai trên mặt đất để giải cứu tụi tôi nữa. Đường hầm có thể sụt lở, tụi tôi có thể bị kẹt cứng… tôi sẽ làm gì, hoàn hình ư? Sâu bên dưới bảy mét rưỡi đất ư?

Cả đám đào bới những lớp đất cuối cùng. Mũi chúng tôi mách rằng mình đang đứng gần một kẽ nứt xuyên sâu qua tầng đá.

Marco châm biếm.

tôi nói.

Marco nói đúng. Tôi cố hết sức giữ cho mình đứng yên, không chạy trốn. Nếu tôi mà co giò chạy bây giờ, tôi sẽ không bao giờ ngừng lại được.

tôi nói.

Marco xác nhận.

Đó là một lối nói mở để tôi có thể dễ dàng thốt ra“Mình cũng sợ” mà không cần e dè gì sất. Tôi không thể nói thế. Tôi không biết tại sao. Chỉ là không thể mà thôi.

Tôi rúc tấm thân chuột chũi trơn tuột của mình vào trong kẽ đá xù xì, chưa bị bào nhẵn. Đá này bị nứt ra do sức ép của địa chấn. Tôi rúc mình tới. Lối đi vặn vẹo và quanh co, nhưng không nhiều lắm.

Nếu tôi hoàn hình ở đây, cơ thể người của tôi sẽ là quá lớn. Chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi sẽ trở thành một phần của tảng đá? Tôi có thể hét và hét nhưng sẽ không ai nghe thấy, không ai có thể giúp được tôi.

Tôi ra lệnh cho bản thân.

Đột nhiên…

Tôi rớt!

Rớt xuống trong bóng tối dày đặc.