← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Tôi rớt!

PHỊCH!

Tiếng Cassie lo lắng hỏi.

Tôi chạm lưng xuống đất. Tôi rớt xuống một thứ gì khá mềm. Cái gì đó xộc lên cái mũi chuột chũi của tôi.

Tôi vẫn ở trong bóng tối dày đặc. Tôi chẳng nhìn được gì hết nhưng tôi biết mình đang ở trong một khoảng không rộng rãi. Vũng Yeerk chăng? Dĩ nhiên không. Nếu ở đó thì phải có ánh sáng chứ.

Nhưng dứt khoát là một không gian mở. Rộng rinh.

Và tôi nhận ra không phải chỉ có một mình mình.

Tôi chẳng biết chúng là những thứ gì, nhưng tôi cảm thấy sự hiện diện của chúng bên trên đầu tôi, rất đông đúc.

Bây giờ là giọng anh Jake.

tôi nói.… emđoán là mình rớt vô một cái hang.>

Marco hỏi.

Tôi quá bận bịu chẳng để ý gì đến lời giỡn của Marcco.

cậu ấy tiếp tục.Hang Người Dơi.>

Chẳng phải đến tận lúc này tôi mới nhận ra những kẻ nào đang ở phía trên đầu mình.

Từng đứa một rớt lục ục xuống bên cạnh tôi. Sáu con chuột chũi đui mù bì bọp trong đống phân dơi khá khô.

Bây giờ đã ở bên ngoài đường hầm, bên ngoài khoảng không gian kín mít, tôi muốn cười vang lên.…>

Marco cằn nhằn.

Cassie nói.

Tobias hỏi.

Cassie nói rõ.

Tobias kêu lên.

Cassie cười.…>

anh Jake cằn nhằn.

Cassie kêu lên.

tôi hét.

Marco lầm bầm.

Phải, dơi là một ý tưởng tuyệt vời. Nếu bạn rớt vô một cái hang dơi, thì làm một con dơi là hay nhất rồi. Nhưng trước hết chúng tôi phải trở về hình người cái đã.

Và việc đó chẳng thú vị gì hết, ít ra là trong cái hang dơi tối tăm đầy phân này. Cố gắng trở thành người. Với một thực tế rằng cái hang thấp tè, thấp hơn so với ước lượng của tụi tôi. Với một thực tế rằng tất cả tụi tôi đang ở cùng một trạng thái biến hình - tụi tôi đã có cơ thể bự chảng của người với tứ chi bé tí nị.

“Á, trời ơi!” Marco rên rỉ.“Bị vùi dưới…”

“Phândơi,” Cassie bổ sung thêm từ còn thiếu.

“Phải rồi, phân dơi. Đó chính là từ tui muốn nói. Phân dơi.”

“Ối!” Tôi kêu lên.