← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Tứ chi tôi đã xuất hiện và tôi phải chống hai bàn tay xuống để đứng dậy. Đó là điều duy nhất tôi thấy thoải mái vì nỗi hoảng sợ sự tù túng của tôi đã hoàn toàn bay biến.

Tobias gắt gỏng.

Tôi nhỏm dậy. Tôi đứng lên, ngẩng đầu và tôi phát hiện ra rằng cái hang không cao như tôi nghĩ. Đấy, đầu tôi gần như bị bao bọc bởi những con dơi mềm, ấm. Đúng là chỉ còn có một việc phải làm.

“Marco,” tôi nói. “Đảm bảo là bồ phải dướn người rồi. Hãy kiễng chân lên nhé.”

“Ááááá!” cậu ta hét lên.“Ôi, thú vị quá heng, Rachel. Thế mà đòi làm người lớn!”

“Cái gì, mìnhđòi còn bồ thì không chắc, à, chỉ vì bồ lùn xỉn phải không?”

Và rồi, điều kỳ lạ xảy ra, cả đám tụi tôi đều cười khúc khích. Bốn mét rưỡi sâu dưới lòng đất, trong một cái hang dơi tối thui, mù dở, mất phương hướng, sợ hãi và người dính đầy phân dơi, tụi tôi cười khúc khích.

“Đây rồi. Mình túm được một con dơi rồi nè,” tôi nói. Tôiđưa nó cho Tobias. Tôi không sợ dơi. Tôi đã từng biến thành dơi một lần rồi.

“Coi chừng, cậu ta xực nó mất,” Marco nói.

“Mấy bồ biết không,” anhJake nói đều đều trong khi chờ Tobias thu nạp ADN của con dơi,“ngay khi ông Edelman nói ‘ngũ cốc vị gừng và lá phong’, mìnhđã biết vụ này sẽ kết thúc rất ngu ngốc.”

“Ngũ cốc ăn liền vị gừng và lá phong,” Caissie chỉnh lại.

“Cuộc chiến kết thúc bằng ngũ cốc chưa bao giờ được ghi chép trong sử sách, mấy bồ biết không?” Anh Jake nói tiếp.“Trận Gettysburg? Chẳng dính dáng gì đến ngũ cốc. Cuộc chiến ở Trung Đông? Chẳng bên nào dùng ngũ cốc. Hay trận Bão táp Sa mạc? Cũng không có ngũ cốc.”

Ax hỏi.

“Một loại thực phẩm,” Cassie giải thích.

“Bồ vẫn có thể nghĩ tới thức ăn ở đây sao?” Marco nói. “Ở trên vùng đất đầy chất thải của dơi sao?”

“Trận chiến Đồi Bunker? Cả người Anh lẫn người Mỹ đều không sử dụng ngũ cốc,” anh Jake tiếp tục nói.“Trận D-Day? Cũng chẳng nói gì đến ngũ cốc cả.”

Tobias nói.

“Nào, tới luôn đi, rồi biến khỏi chỗ này,” tôi nói.

Tôi tập trung trí óc mình vào hình ảnh con dơi. ADN dơi trong tôi là của một con dơi màu nâu không quá bự con. Giống như một con chuột có cánh. Đó là một cảm giác kỳ lạ. Tôi đang co rút toàn thân. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì. Tôi không nhìn thấy tôi nhỏ lại như thế nào, chẳng mục kích được tôi thay đổi ra sao. Trong bóng tối hoàn toàn, chỉ thính giác của tôi còn cho tôi một chút cảm nhận. Tôi nghe thấy những thứ mà tôi rất ít khi tôi để ý. Tôi nghe thấy tiếng xương người kêu ken két và rồi đột nhiên kêu lóc bóc khi chúng tan chảy. Tôi nghe thấy một âm thanh giống như bao tử tôi đang nhộn nhạo vì đói. Đó là âm thanh phát ra khi bao tử và các cơ quan nội tạng của tôi di chuyển và thay đổi vị trí. Một số bộ phận teo lại. Một số biến mất. Tất cả những biến đổi đó trong cơ thể tôi xảy ra cùng một thời điểm cơ thể tôi co rút nhưng tôi không biết tôi đang cao một mét rưỡi hay chỉ cao có hơn một tấc.

Tôi đưa tay lên mặt để“thấy” mìnhđã biến hình được bao nhiêu phần rồi. Song bàn tay của tôi bị giới hạn rồi. Chúng được nối lại với nhau một cách kỳ lạ. Khi tôi di chuyển chúng, tôi nghe thấy một tiếng động nhẹ giống như da đang xếp nếp lại.

Tôi vỗ đôi cánh dơi bằng da mỏng như giấy. Và rồi tôi cảm nhận được năng lượng mạnh mẽ của loài dơi: năng lực định vị bằng tiếng dội. Tôi phát ra một chùm tia siêu thanh. Những sóng âm cao hơn tất cả sóng âm con người có thể nghe được. Nhưng tôi nghe thấy chúng. Chúng dội ngược lại tôi và tôi nghe từng tiếng vang bị méo, bị vặn, và vỡ vụn.

Tôi thốt lên đầy kinh ngạc. Tôi đã từng biến thành dơi một lần rồi, nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn. Tôi đã quên mất rằng dơi tiếp nhận thông tin bằng sóng siêu thanh. Như thể tôi bị mù nhưng vẫn nhìn thấy vậy.

Không phải kiểu“nhìn thấy” của con người. Tôi“thấy” những dáng hình, những mép cạnh, những chỗ mở ra và khép lại. Tôi bắn ra một chùm sóng định vị khác và“thấy” cácđường viền của hàng ngàn con dơi đang treo người bên trên đầu mình. Tôi thấy những bộ mặt nhỏ xíu giống như mặt chuột của chúng và những đôi tai bự đầy lông lá trong khi chúng treo ngược người với đôi cánh gấp lại một cách khôn khéo.

Quang cảnh như thể toàn thế giới được viền lại bằng chì và mực đen vậy đó. Những mép viền và hình dạng, chẳng chút màu sắc. Và mỗi bức tranh chỉ hiện ra chớp nhoáng trong thời gian tiếng dội tồn tại mà thôi.

Bây giờ thì tất cả đám bạn tôi bắt đầu định vị bằng tiếng vang, và tôi tăng nỗ lực của mình lên gấp đôi.

Phải! Tôi có thể nhìn thấy cái hang. Một cuốn truyện tranh vẽ một cái hang với những đường lằn dày và mỏng.

Tôi đập cánh và nặng nề bay lên từ nền hang. Tôi bay một vòng thiệt lẹ khắp xung quanh, tuyệt đối tin tưởng vào không gian mình đang bay.

Cassie thở phào và nói.

Tôi nhận ra rằng đám bạn tôi cũng bị căng thẳng giống như tôi khi phải đối diện với một bóng tối hoàn toàn.

Marco nói.

Tobias hỏi.

Anh Jake nói.

Chúng tôi bay. Bay qua cái hang khấp khểnh và ngoằn ngoèo, đầy những con dơi treo mình bên dưới những chùm nhũ đá, và bên trên một tấm thảm măng đá làm bằng phân dơi.

Tôi cảm thấy được lối ra khỏi hang. Tôi cảm được những sự thay đổi nhỏ nhất của áp lực không khí, những thay đổi của nhiệt độ là chỉ dẫn lối ra. Nhưng bỗng…

tôi hỏi.

Ax nói.

tôi than vãn. Tôi có thể cảm nhận cái cửa hang gần ngay đây. Nhưng tôi cũng cảm nhận được lối ra khác kia. Tôi có linh cảm khá nhạy bén mách cho biết lối ra ấy có thể dẫn đến đâu.

anh Jake bảo tụi tôi khi cả bọn đã ra được bên ngoài hang. Về nhà, quên sạch mọi thứ xảy ra hôm nay. Ảnh không muốn“yêu cầu” tụi tôi tiếp tục nhiệm vụ khi mà cả đám đứa nào cũng ỉu xìu.

Mỗi thành viên trong nhóm đều có vai trò của mình. Ít ra, thì với cách phân công đó, đến nay, tụi tôi đều luôn hoàn thành công việc. Nhiệm vụ của tôi là nói,“Tới luôn đi. Xông lên nào. Đó là lý do tụi mình có mặt ở đây mà.”

Nhưng tôi thấy mệt mỏi. Và tôi thực sự, thực sự đã trải qua mấy ngày tệ hại để đào cái đường hầm chết tiệt đó. Do đó tôi nói,

Đôi khi, bạn sẽ thật sự thấy khó khăn để trốn chạy khỏi vai diễn của mình khi mà bạn đã thực sự bắt đầu nhập vai rồi.