← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Tôi rơi.

Tôi nhìn thấy anh Jake và Cassie bay tới hòng cứu tôi. Nhưng tôi biết, họ không thể làm được.

Tôi thét lên. Và cơ thể tôi đập mạnh xuống.

Bõm!

Tôi rớt xuống đằng lưng. Cú va chạm làm tôi tắc thở. Tôi há miệng, nhưng tôi đã ở bên dưới mặt nước rồi.

Tôi ở trong một thứ chất lỏng màu chì, sôi sục, cuồn cuộn, lúc nhúc những tân Yeerk. Khắp xung quanh tôi.

Tôi ngoi lên mắt nước ráng phát ra chùm tia định vị, nhưng chất lỏng cứ phủ lên người tôi dính lầy nhầy phát khiếp.

Tôi đang ở trong vũng Yeerk!

Sự thật ghê tởm ấy giống như một trái bom nổ trong óc tôi. Chúng ở khắp mọi nơi. Đầy nhóc xung quanh tôi! Chúng sẽ tóm được tôi bây giờ. Tôi sẽ không thoát được. Tôi đập cánh còn lành lặn của mình, nhưng tất cả chỉ là quậy nước một chút.

Tôi bắt đầu có ý nghĩ gọi to tên đám bạn. Nhưng không. Không được. Họ sẽ tự sát nếu cố gắng cứu tôi. Không làm thế.

Nếu bọn Yeerk biến tôi thành một kẻ Bị mượn xác thì sao? Tôi sẽ phản bội tất cả bạn bè mình mất thôi… Không. Tôi không thể làm như vậy.

Chúng chỉ có thể biến mình thành kẻ Bị mượn xác nếu mình hoàn hình,tôi tự nói với mình.Chúng chẳng thể làm cái quái gì hết với một con dơi. Bộ óc dơi quá nhỏ đối với một con sên Yeerk. Hãy cứ ở trong lốt biến hình.

Nhưng bọn Yeerk chẳng có vẻ gì chú ý đến tôi cả. Làm như chúng hổng để ý đến sự có mặt của một con dơi đang bập bềnh trong vũng vậy đó.

Những tên robot săn lùng hình như đã được chương trình hoá để tấn công bất kỳ con vật nào. Bọn Yeerk rất cẩn trọng vì vũng Yeerk đã bị bọn tôi xâm nhập mấy lần rồi. Vì vậy chúng đặt những máy quét sinh học ở những ngõ vào vũng Yeerk. Và chúng cho bọn robot săn lùng hoạt động. Nhưng chắc là đã có nhiều con vật vô tội bị nướng cháy trong thời gian qua. Cho nên có lẽ tôi không phải con vật đầu tiên bị rớt vô với một vết thương do tia Nghiệt bắn trúng…

BỊCH!

Một tên Yeerk lao vô tôi.

Tôi cứng người lại.

XOẠT!

Một tên Yeerk khác xoạt qua người tôi. Không có gì.

Nó lại va vào người tôi. Ối trời hoá ra là chúng nó đui. Chúng chẳng nhìn thấy gì lúc ở trong vũng. Chúng chỉ nhìn được qua mắt của vật chủ thôi. Vậy thì làm cách nào chúng có thể tìm cách quay trở về vật chủ của chúng khi tới lúc nhỉ? Nhờ mùi? Tiếng động? Hay giác quan nào khác chăng?

Tôi ngước lên và nhìn thấy mái vòm bằng đá cao tít trên đầu. Tôi không nhìn thấy các bạn tôi đâu cả. Có thể họ đã an toàn. Có thể không.

Nếu họ đã bị tóm, tôi phải cứu họ. Nhưng tôi không thể dùng giọng truyền. Hẳn tụi bạn cho rằng tôi đã bị thương nặng. Hoặc tệ hơn thế. Nếu tôi kêu họ, rất có thể họ sẽ bị giết trong lúc cố cứu tôi.

Tôi biết làm gì bây giờ?

Nếu bọn Yeerk không thấy một con dơi, liệu chúng có thấy một con người không nhỉ? Tôi có thể biến thành cá mập và bơi khắp vũng, xơi tái những con sên độc cho tới khi một tên Mượn xác trên bờ trông thấy chiếc vây lưng của tôi và bắn tôi chết cháy.

Có một vòng chảy chậm chạp mơ hồ trong vũng. Tôi đang trôi nổi trong một vòng cung chậm chạp, ngày càng gần cái cầu bằng thép độc địa, trên đó chúng lôi xềnh xệch các vật chủ, dúi đầu họ xuống nước để bọn Yeerk chun vô trở lại.

Dưới chân cầu! Nếu tôi hoàn hình, thì đó là chỗ thích hợp nhất.

Tôi trôi tới gần hơn, gần hơn và tôi nghe được những tiếng kêu. Tiếng khóc. Tiếng thét. Nỗi tuyệt vọng tột cùng.

“Không! Không!Để cho tôi đi, các người không có quyền. Tôi còn một lũ con…”

Tiếng kêu bị cắt ngang. Đầu người đàn bà bị xô một cách thô bạo xuống mặt vũng. Và mấy giây sau, bà ta đứng dậy, hoàn toàn bình thản. Tên Yeerk đã chui vào óc bà và kiểm soát mọi suy nghĩ của bà rồi. Một tên Mượn xác nữa.

Mặc dù từ một góc nhìn rất thấp, tôi vẫn có thể nhìn thấy cây cầu một cách rõ ràng. Những tên Mượn xác Hork-Bajir chán ngán lôi kéo những con người không tự nguyện và những Hork-Bajir không tự nguyện tới cuối cầu, đá khuỵu chân họ và dúi đầu họ xuống vũng.

Đó chỉ là công việc hàng ngày của Hork-Bajir, vậy nên những tiếng than vãn chẳng nhằm nhò gì với chúng hết. Chúng đã nghe cả trăm lần, cả ngàn lần, cả tỉ lần rồi…

Ý tưởng biến thành cá mập và nằm ườn trong vũng Yeerk nghe có vẻ hấp dẫn. Sao tôi căm ghét cái lũ ốc sên nhầy nhụa đang lúc nhúc quanh mình đến vậy.

Nhưng đó sẽ là một phi vụ tự sát. Có lẽ còn một lối khác để sống sót chứ.

Cây cầu đang lại gần. Cầu rất thấp, chỉ cao hơn mặt nước có dăm centimet thôi.

Mình nên làm gì bây giờ?

Được rồi, Rachel,tôi nghĩ,chắc chắn mi hổng muốn kết thúc đời mình như một con dơi một cánh chứ?

Tôi bắt đầu hoàn hình.

Ngay đó, nổi lềnh phềnh giữa kẻ thù, tôi bắt đầu trở lại hình dạng người. Tôi đang ở dưới gầm cầu.

Tôi với tay, hy vọng mình có cái gì đó giống như một bàn tay. Những ngón tay thô thiển vụng về bấu lấy mặt thép bên dưới cầu.

Tôi nhô một khuôn mặt nửa người nửa dơi lên một khoảng không có chiều dài khoảng dăm centimet.

Tôi có thể nhìn lên phía trên qua những kẽ hở của tấm thép. Tôi thấy những bàn chân Hork-Bajir và cái đuôi ngắn ngủn của Hork-Bajir đang đi qua bên trên mình. Tôi nhìn thấy những bàn chân người bị lôi xềnh xệch.

Bây giờ thân thể tôi đã lớn lên, lớn lên nhiều. Và càng thêm nhiều con sên Yeerk đụng phải tôi hay sượt qua người tôi.

Ồ, thiệt là ngon lành cho hàm răng sắc của con cá mập đầu búa.

Nhưng đó hổng phải là đường sống sót.