CHƯƠNG 21
Thành hình người hoàn toàn, tôi lại bắt đầu biến hình lần nữa.
Tôi cần phải đến cuối chân cầu để công việc được hoàn thành. Tôi sẽ trở nên rất, rất bé. Cho nên khoảng cách từ chỗ tôi đứng đến chân cầu cũng phải rất, rất nhỏ.
Tôi sắp thực hiện một cuộc biến hình mà tôi đã từng thề sẽ không bao giờ làm lại.
Người tôi co rút lại trong khi tôi nhích đến cuối cây cầu. Khi hai cánh tay của tôi vô dụng thì tôi đạp chân.
Một cặp chân mọc ra thêm từ giữa mình tôi. Một cặp râu phụt ra trên trán tôi. Thân hình tôi thắt lại thành ba khúc. Tôi nhìn giống như một cái đồng hồ cát có đầu. Da tôi cứng lại như móng tay người. Cũng giống như bộ xương ngoài của loài gián vậy. Nhưng tôi không biến thành gián. Mà thành một sinh vật nhỏ hơn nhiều. Gián vẫn có thể bị nhìn thấy. Một con gián sẽ to như một con voi nếu đem so với con vật tôi chuẩn bị biến thành. Người tôi ngắn lại còn chưa tới hai phân, và vẫn tiếp tục co rút. Tôi đang trở thành một con vật khủng khiếp mà tôi đã từng biến hình.
Tôi đang biến thành kiến.
Tôi co rút đến khi cái mái thấp của cây cầu bên trên tôi như cách xa cả chục dặm.
Tôi liên tục tìm cách ngoi lên mặt nước. Và chẳng bao lâu tính nổi tự nhiên và kích thước nhỏ bé của tôi khiến tôi dễ dàng leo lên đầu những con sóng nhỏ.
Tôi quan sát xung quanh một lần chót với đôi mắt đang mờ dần. Tôi biết rằng mình sẽ gần như đui mù vì vậy tôi cần một phương hướng để biết mình đang ở đâu.
Một cây trụ khổng lồ, bự gấp năm mươi lần cây xích tùng, sừng sững trước mặt tôi, ngay trước mặt tôi.
Hai con mắt tôi mờ tịt như thể có ai đó đột ngột tắt công tắc đèn vậy đó. Tôi gần như mù. Còn mù hơn cả chuột chũi nữa. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy là những đường nét mơ hồ vặn vẹo giữa ánh sáng và bóng tối. Những cái bóng. Nhưng tôi biết mình đang ở đâu.
Sáu cái chân kiến của tôi ngọ nguậy. Chúng ép lên một mặt phẳng dai dai đàn hồi - nước. Giống hệt như đi trên một tấm bạt lò xo vậy.
Nhưng tôi đã có thể bước đi trên mặt nước. Hay ít ra là đứng vững trên đó. Chuyển động về phía trước cực kỳ khó khăn. Hên là nước làm việc ấy giùm tôi. Một con sóng xô tới. Tôi cảm thấy nó từ bên dưới mình dâng lên, một con sóng mạnh mẽ đẩy tôi lên cao tới tận ngọn.
Tôi đang lướt sóng của vũng Yeerk.
BỌP!
Con sóng đập vô trụ cầu. Một bức tường bằng thép sừng sững trước mặt tôi, rồi chẳng còn gì nữa trong đôi mắt kiến. Tôi bíu vô. Tôi giương những chiếc vuốt nhỏ xíu bíu một cách điên cuồng vào bất cứ vật gì vững chắc.
Và rồi nước rút xuống bên dưới tôi. Tôi đã bám được vô trụ thép! Chính cái chất liệu xù xì của kim loại là tất cả những gì tôi cần.
Tôi chạy thiệt lẹ lên cao. Chạy lên cao để tránh đợt sóng kế tiếp.
Nó đập cái bõm. Tôi cảm thấy những rung động khi nước đập vô trụ cầu. Cảm thấy không khí chuyển động vì cơn sóng tung lên, con sóng nhỏ xíu nhưng với tôi thì thật khổng lồ.
Ngọn sóng quét vô hai chân sau của tôi, nhưng tôi còn bốn chân bám rất chắc, và tôi dồn sức vô chúng với tất cả ý chí con người của tôi.
Tôi cảm nhận được bản năng máy móc, vô tri của loài kiến. Chúng chẳng có bất cứ vướng bận gì. Tôi đã biến thành kiến một lần rồi. Tôi đã chuẩn bị tinh thần. Ngoài ra, chẳng có con vật nào tương tự loài kiến cả. Kiến không thuộc về thế giới của mùi vị.
Tôi bò lên, trèo, trèo nữa. Luôn luôn hướng lên.
Tôi leo lên cao và cảm thấy hơi ấm ở phía trước mình. Hơi ấm của thân thể và mùi của sinh vật sống. Một sinh vật khốn khổ nào đó, người ta hay gọi là Hork-Bajir, hay một con Taxxon đê tiện…đang bị ký sinh trở lại.
Tôi chạy về phía trước, người vẫn treo ngược khi chạy, bám vô những chỗ lồi lõm bên dưới mặt cầu.
Tôi chạy cho tới khi cảm thấy mình không còn trên tấm thép nữa mà là trên mặt vải.
Thế rồi tôi cảm thấy mình bay lên với một tốc độ kinh hoàng. Nhưng tôi vẫn bám chặt vào những sợi dây thừng - những sợi dệt của một chiếc sơ mi vải bông.
Vật chủ đã bị ký sinh trở lại. Tôi đang ở trên mình một kẻ Bị-mượn-xác, ở trên áo của hắn, bên dưới cổ áo ẩm ướt.
tôi kêu lên đắc thắng.