← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Tôi còn sống. Tôi đã thoát khỏi vũng Yeerk!

Nhưng tôi không thấy phấn khích. Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra với đám bạn. Tất cả những gì tôi biết, đó là tụi nó vẫn chưa thực hiện được nhiệm vụ.

Tôi đang cỡi an toàn trên những sợi bông vải xoắn lại có kích cỡ của những dây cáp cầu treo.

Tôi lẩm bẩm một mình. Tôi có thể cảm nhận được sợi vải thô nhám.

Cuối cùng thì tôi sẽ phải nhảy xuống. Mong sao con người mà tôi bám vô này sắp bước vô một trong các toà nhà. Mong sao hắn không phải đang trở lại vũng Yeerk mà là đang đi thẳng ra thế giới bên ngoài.

Tôi chưa muốn rời khỏi chỗ này. Tôi phải biết chính xác được chuyện gì đã xảy ra với các bạn mình đã…

Tôi cảm thấy một làn gió nhẹ thổi qua người mình. Mặt vải gợn sóng. Chúng tôi đang bước đi. Lẹ ra sao, xa bao nhiêu, ánh sáng thế nào, tôi chẳng cách nào biết được.

Tôi chạy lẹ ra khỏi chỗ núp dưới cổ áo và tiến lên cao. Tôi trèo lên chỗ mà tôi ước đoán là một cái vai áo.

Liệu tôi có thể thực hiện điều này không nhỉ? Loài kiến có thể nhảy được không. Chỉ có một cách khám phá. Tôi chạy ra mép vai áo. Tôi cẩn thận buông hết cả sáu chân ra. Rồi tôi nằm phục xuống và đẩy người ra.

Tôi đoán là sự vận động của con người tôi đang bám vào đã giúp tôi làm được điều ấy. Tôi chẳng nhảy bao nhiêu mà lăn khỏi mép áo thì đúng hơn.

Tôi rớt! Có lẽ phải mất tới mười giây tôi mới rớt được xuống đất, và trong khoảng thời gian đó tôi lộn tùng phèo, hoàn toàn mất kiểm soát. Tôi chẳng làm sao biết được khi nào mình chạm đất. Và mặc dù tôi biết được một con vật nhỏ xíu như tôi sẽ chẳng bị thương gì khi bị rớt, nhưng việc ấy vẫn thật đáng sợ.

BỊCH!

Tôi chạm đất. Tôi lăn trên sáu cái chân của mình. Tôi cảm nhận xung quanh với hai cọng râu của mình. Đó là một mặt phẳng trơn tru.

Được lắm. Tôi đã ở trên sàn nhà. Ở đây tôi sẽ dễ dàng bị xéo lên người. Tuyệt. Bây giờ phải kiếm một chỗ tối để hoàn hình mà không ai trông thấy.

Tôi chạy vù qua sàn nhà, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu nữa. Tôi chạy một lúc lâu, để chắc cú rằng cái không gian mình đang ở đủ rộng rãi. Và rồi tôi bắt đầu hoàn hình.

Hoàn hình lại từ kiến thành người thiệt là lâu lắc. Hai con mắt tôi chỉ hiện lại khi tôi hoàn hình một nửa. Tôi ngó quanh. Có một ánh sáng mờ mờ sang sáng. Nó cho tôi thấy được những mép sắc và những góc vuông.

Một buồng kho. Có những thùng xếp thành chồng xung quanh tôi. Dường như chúng làm bằng chất dẻo màu lam thì phải. Tôi tựa mình vào một cái thùng khi vừa kết thúc quá trình hoàn hình.

Tôi ngó quanh. Mất một lúc, hai con mắt tôi mới quen được bóng tối. Trên một số thùng có chữ viết, nhưng không phải thứ chữ viết quen thuộc với tôi.

Có một hình vuông viền đỏ, mỗi cạnh dài khoảng 3 centimet. Tôi lập bập ấn vô hình vuông. Lập tức nóc của cái thùng lỏng ra với âm thanh như tiếng vỡ của chỗ gắn miệng ở bình thuỷ vậy đó.

Tôi thọc tay vô và nhấc lên một khẩu tia Nghiệt cầm tay.

"Tuyệt”

Khẩu súng thật kỳ lạ. Nó được thiết kế phù hợp với tay loài Hork-Bajir. Cũng không sao. Ngay chỗ ngón cái của tôi có một thanh trượt. Nó có thể đẩy lên hoặc xuống.“Thanhđiều chỉnh hỏa lực.” Tôi nhận ra công dụng của nó. Tôi phải dùng ngón giữa mới với tới cò súng.

Đột nhiên ánh sáng bừng lên!

Một cánh cửa mở ra. Một chiến binh Hork-Bajir hiện ra trong khung cửa. Hắn chớp mắt trong bóng tối.

Tôi nín thở và bóp cò.

CHÍU!

Tên Hork-Bajir rớt xuống như một cái bao đựng đồ dơ đem giặt.

Tôi bước tới chỗ hắn. Hắn vẫn còn thở.

“Hoá rađó là nấc hoả lực thấp,” tôi tự nói với mình.

Thế rồi, một giọng đàn bà vang lên,“Có gì mà mày lâu thế?”

Tôi lủi ngay vô bóng tối.

Mụ ta sững lại khi thấy tên Hork-Bajir nằm sóng sượt trên nền nhà. Mụ sắp hét lên một tiếng thì…

CHÍU!

Mụ té xuống, vắt ngang mình tên Hork-Bajir. Mụ còn gầm gừ một lần chót rồi đứt bóng luôn.

Tôi lột giày và áo khoác của mụ. Chiếc áo khoác rộng thùng thình, đôi giày nhỏ hơi chật. Nói chung thì trông không tồi. Và tôi muốn mình coi được một chút trong lần đầu tiên dạo chơi quanh vũng Yeerk trong tư thế một con người.

Tôi bước ra khỏi phòng kho, vào văn phòng ở phía bên ngoài. Chẳng có ai ở đó hết. Ở văn phòng thứ hai có một người đàn ông, mặc một áo sơ mi có cổ bằng vải bông. Chính hắn đã chở tôi đến đây. Trước khi hắn quay người lại, tôi khai hoả.

CHÍU!

Hắn xụm người trên ghế và coi bộ như đang ngủ gật vậy đó.

Tôi tuồn khẩu súng vào túi áo khoác. Và tôi bước ra thế giới của vũng Yeerk.