← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Tôi căng thẳng bước quanh cụm công trình vũng Yeerk. Điều khôn ngoan nhất phải làm bây giờ là tiến thẳng về phía lối ra gần nhất.

Nhưng tôi phải coi coi bạn mình có ổn cả không đã. Có nghĩa là phải sục sạo cả cụm công trình này.

Vũng Yeerk nghĩa hẹp là một kiểu ao. Nhưng khắp xung quanh nó là một căn cứ, với những kho hàng, kho vũ khí, các toà nhà hành chánh, một cơ sở máy móc và một quán nước giải khát cho mỗi loài Mượn xác khác nhau.

Vũng Yeerk luôn luôn được mở rộng. Xung quanh vũng là những thiết bị xây dựng của con người: máy ủi, xe xúc, xe ben…

Nhưng trung tâm ma quỷ của toàn bộ cụm công trình là bản thân vũng Yeerk, với những chuồng nhốt các vật chủ - người và Hork Bajir.

Có một khu vực dễ chịu hơn, gần giống câu lạc bộ bãi biển, đó là nơi sinh hoạt của bọn“vật chủ tình nguyện.” Một số là người. Rất nhiều Taxxon. Cả hai khu vực đều rộng hơn, tấp nập hơn hồi tôi tới trước đây.

Đợi một phút coi, tôi nghĩ bụng.Có hơn một trăm tên Yeerk đang ở trong vũng.

Dĩ nhiên. Rất nhiều tên trong số đó là những tên Yeerk đang đợi những vật chủ mới.

Tôi cân nhắc. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chĩa súng ngay vô vũng Yeerk và khai hoả với hoả lực tối đa?

Tôi chẳng bao giờ gặp lại các bạn được nữa, đó là điều chắc chắn.

Một cặp Hork-Bajir đi bên cạnh tôi, nhưng chúng chẳng quan tâm gì đến tôi hết. Đối với chúng, tôi chỉ như bất kỳ tên Mượn xác nào khác mà thôi.

Rồi một cặp Hork-Bajir khác chạy tới. Tôi dõi mắt theo chúng. Có những tên Hork-Bajir khác nữa, tất cả đều chạy về phía bìa vũng Yeerk, bìa gần cây cầu nơi các vật chủ trút những con sên Yeerk ra.

Tôi chạy theo chúng. Tôi phải tỏ ra lạnh lùng, bình tĩnh. Bất kể chuyện gì đi nữa. Nhưng cái mà tôi nhìn thấy ở đó, giữa một vòng những tên Hork-Bajir đã khiến tôi muốn hét to lên.

⚝ ✽ ⚝

Ảnh đã hoàn hình Andalite. Và có không dưới 30 tên Hork-Bajir vây quanh anh ấy, tất cả đều lăm lăm khẩu tia Nghiệt trong tay.

Một Andalite bao giờ cũng có thể hạ được một tên Hork-Bajir. Thường thì là hai tên. Nhưng không thể hạ ba mươi tên. Ax bị sa lưới rồi.

Ảnh dường như rất bình tĩnh. Hoặc có thể chỉ là tỏ ra như thế.

Tôi ngó quanh quẩn kiếm các bạn mình. Chẳng thấy họ đâu. Tôi tự nhắc mình rằng họ có thể ở trong các lốt biến hình khác rồi. Có thể họ ổn cả. Rất có thể…

Tôi hy vọng ảnh có thể thấy tôi. Điều đó có thể khích lệ ảnh. Nhưng Ax đang đối mặt với một biển các khuôn mặt giận dữ và háo hức chiến thắng. Ảnh đã có quá nhiều thứ để dòm rồi.

Hai tên Hork-Bajir to bự bước lên phía trước và rất cẩn trọng buộc một sợi dây kim loại quanh hai tay và hai chân Ax. Thế rồi, còn cẩn trọng hơn nữa, chúng luồn một kiểu ống bao vô lưỡi dao chết người ở chót đuôi của ảnh. Sau đó, chúng xô anh té nghiêng một cách thô bạo và lôi ảnh xềnh xệch trên đất.

“A, lại tóm được thêm một tên Andalite.” Có aiđó kêu lên.

Tôi liếc về phía tiếng nói. Một bà đứng tuổi coi dáng rất sang trọng.

"Phải,” tôi nói. “Tôi e rằng nó không đến đây một mình.”

Mụ ta gầm gừ,“Đồ Andalite thối tha. Lúc nào cũng rình rập quanh quẩn, đội lốt một loài vật hay côn trùng nào đó nhờ công nghệ biến hình. Người ta đã tóm được hai tên rồi. Một cặp dơi.” Mụ cười toe toét.“Tôi thì cho rằng có thể chúng là dơi thiệt. Nhưng chúng ta sẽ khám phá ra lẹ thôi. Visser đang tới đó.” Mụ cười độc địa, nhưng có phần sợ hãi.

Tôi ráng bắt chước tiếng cười của mụ,“Ồ phải đấy, Visser sẽ chăm sóc tên Andalite thối tha ấy.”

“Ước gì tôi có thể ở lại mà xem,” mụ nói.“Nhưng tôi phải quay về thôi. Vật chủ của tôi là một thẩm phán, có một phiên toà quan trọng tôi phải chuẩn bị.”

Mụ bước đi. Tôi ghi nhớ trong óc khuôn mặt và chức vụ của mụ. Tôi cũng ghi nhận là mụ nói dối. Mụ không muốn có mặt gần tên Visser Ba tí nào. Hắn là một tên hay đổ quạu và khi hắn nổi khùng, thể nào cũng có vài cái đầu rơi cho mà coi.

Vậy đó. Hai con dơi và Ax. Như vậy còn lại hai đứa trong bọn. Hổng biết bọn Yeerk nhốt hai con dơi ở chỗ nào ta? Chắc là ở cùng chỗ bọn Yeerk lôi Ax đến cũng nên.

Tôi bắt đầu đi theo dấu chúng lôi Ax đi. Chúng đi về phía một toà nhà không có cửa sổ. Trên cửa ra vào có một tấm biển viết một thứ chữ quái quỷ gì đó tôi không nhận ra. Nhưng tôi có một cảm giác xấu về chỗ này.

Mình có nên xông vô tìm cách cứu Ax và hai đứa kia không? Không, chớ vội vã. Chẳng có chuyện gì xảy ra trước khi tên Visser tới đâu.

Giọng Marco! Tôi liếc quanh. Không thấy Marco đâu cả. Có thể cậu ta đang ở trong một lốt biến hình nào đó.

Xém chút nữa là tôi kêu lên vì thất vọng. Trong lốt người, tôi không thể sử dụng lối nói bằng suy nghĩ. Tuy nhiên tôi cũng nhẹ nhõm được đôi chút khi biết Marco vẫn tự do.

…>

Tôi đã tới cửa của toà nhà hắc ám. Giờ thì sao nữa đây?

Đột nhiên có sự náo nhiệt. Một tốp người và một tên Hork-Bajir tiến về phía tôi, về phía cửa ra vào của toà nhà.

“Tôi cũng không biết tại sao có thứ ấy trong đó,” có tiếng rên rỉ.“Tôiđã nói với ông đó là một sự lầm lẫn.” Cô ta còn trẻ. Chưa quá mười tám. Cô ta run sợ và bất lực trong tay tên Hork-Bajir.

Một tên Mượn xác Người lớn tuổi lắc đầu,“Cô có thể nói chuyện đó với ngài Visser. Ngài đến ngay bây giờ.”

“Không,” cô ta kêu to. “Đó là một lầm lẫn tai hại.”

“Đó là một sự lầm lẫn, đúng vậy rồi,” người đàn ông nói. Hắn thọc tay vô chiếc ba lô của cô gái, lôi ra một hộp giấy nhỏ. Hắn dứ cái đó vô mặt cô gái.“Cô kêu thứ này là cái gì vậy?”

“Ơ…nó chỉ là một thứ ngũ cốc thôi. Một thứ mà con người kêu là bã nho khô. Cơ thể con người cần có chất xơ để tiêu hoá cho tốt, cho nên…”

Người đàn ông cắt lời cô. Hắn mở hộp ra và hít, rồi giơ ra cho cô thấy.“Chẳng có nho nhiếc gì hết. Đừng có lên mặt dạy ta về con người nha. Ta đã ở trong thân thể của vật chủ này hai mươi năm rồi đó. Và ta dư biết mùi lá phong với gừng thế nào. Đồ ngốc. Cô thật là ngu xuẩn y như lũ người kia với loại ma tuý của chúng. Ta chẳng bao giờ mong có ngày trông thấy những tên Yeerk ngu xuẩn tới mức hành xử như con người thế này…” hắn hất đầu.“Lôi nóđi.”

Tên Hork-Bajir lôi cô gái vô toà nhà. Gã đàn ông đưa cái hộp giấy cho một tên Mượn xác khác.“Quá nhiều kẻ trong chúng ta đã trở nên nghiện ngập. Tụi người làm vật chủ này có thể quá xảo quyệt. Thu giữ cái này trong tủ tang vật hàng lậu.”

“Trongđó sắp hết chỗ rồi. Người ta đã tịch thu hơn trăm ký lô chất này rồi.”

Một trăm ký lô?

“Hay lắm, cơ hội đã tới,” tôi thì thầm.