CHƯƠNG 24
Bọn Yeerk cất giữ bột yến mạch trong một căn nhà nhỏ giống như nhà chứa dụng cụ ở sân sau, trong đó người ta thường cất những chiếc cào, ống nước và máy cắt cỏ.
Tuy nhiên, nó cũng được canh giữ bởi bốn tên Hork-Bajir coi bộ rất cảnh giác và nghiêm chỉnh.
Căn nhà cách xa bờ vũng Yeerk khoảng mười lăm mét, ở ngay đằng sau quán giải khát của bọn Mượn xác Người.
Tôi hít một hơi dài. Marco vẫn tự do, nhưng tôi không biết cậu ấy ở đâu. Anh Jake, Tobias và Ax đang bị cầm tù. Cassie thì ở đâu đó, và tôi chẳng biết nhỏ ở đâu và nhỏ có được ổn hay không. Tôi phải nén lòng để khỏi kêu lên khi nghĩ có thể nhỏ bị thương.
Rồi, tập trung vô việc nào, tôi tự nói với mình một cách gay gắt.Mi là đứa duy nhất có thể cứu họ đấy.
Thêm vô mọi thứ khác, là chuyện Visser Ba đang trên đường tới đây, anh Jake và Tobias sắp hết thời hạn biến hình, và một trăm ký lô bột yến mạch vị lá phong và gừng đang nằm trong một căn nhà nhỏ cách vũng Yeerk khoảng mười lăm mét.
Hẳn phải có vài cách để thực hiện toàn bộ những việc này. Tôi chỉ phải đứng lui lại nhìn rõ toàn cảnh bức tranh. Phải có một cách nào đó. Nhưng, trên thực tế, tôi không phải là đứa giỏi giang gì trong vụ xem xét này. Anh Jake nhìn thấy được. Cassie cũng thấy được, dĩ nhiên là theo cách khác. Còn tôi, tôi chỉ nhìn thấy những gì ngay trước mắt. Tôi là đứa giỏi đánh đấm.
Được rồi. Trước hết, cho dù mày định làm gì thì hãy làm trước khi Visser Ba tới đây.
Ưu tiên số một là giải thoát các bạn. Tôi chỉ cần có đủ thời gian để…
TÍT! TÍT! TÍT!
Báo động! Đèn pha bật sáng. Những tên Hork-Bajir chạy huỳnh huỵch. Chúng chạy về phía kho hồi nãy tôi bắn tia Nghiệt vô mấy tên khỉ gió.
Hừ, tôi thật ngu ngốc. Lẽ ra tôi phải biết rằng bọn chúng phải phát hiện ra chứ. Bây giờ bọn Yeerk đã biết hết là chúng chưa tóm hết lũ chúng tôi.
THỊCH! THỊCH! BỤP! BỤP! Một đám người chạy huỳnh huỵch qua chỗ tôi. Hối hả. Một con Taxxon khổng lồ uốn éo đi qua, những chiếc chân nhọn như đinh khua loang loáng, cái mồm tròn vo màu đỏ to tướng há ra táp không khí.
Marco nói gì nhỉ?Bồ bắt đầu làm cả bọn lo lắng rồi đấy. Cả bọn?Có nghĩa là cậu ấy đã tiếp xúc được với những đứa kia?
Có ai đó nắm lấy vai tôi,“Cô làm sao vậy? Về vị trí hành động đi chứ? Tụi Andalite không chỉ có một tên trà trộn trong chúng ta đâu.”
Lão buông tôi ra và chạy đi. Được khoảng một mét thì lão ngừng lại. Tôi có thể đoán được lão ta đang nghĩ gì. Lão quay lại chỗ tôi, mặt đầy nghi ngờ.
Tôi bước thẳng tới gần lão để cho không ai nhìn thấy tia sáng sắp sửa phát ra. Tôi giương súng lên và bóp cò.
CHÍU!
“Ahhh!” tia nghiệt bắn ra quá gần. Một phần năng lượng từ người lão dội ngược lại tôi. Giống như bạn vô ý cầm phải dây điện trần vậy đó, đau thắt cả dạ dày luôn. Tôi ôm bụng lủi đi.
Những cái đầu quay lại. Những con mắt dồn vô tôi.
“Hắn là một đứa trong bọn chúng nó!” Tôi hét lên, chỉ tay vô người đàn ông đang nằm sát mặt đất.“Hắn định bắn tôi bằng cái này.” Tôi giơ khẩu súng lên làm bằng chứng.
Một đám đông đổ xô về phía trước, trong đó có những tên Hork-Bajir. Chúng bao vây người đàn ông trong khi tôi lủi đi và ráng để không ai chú ý đến mình.
TÍT! TÍT! TÍT!
Marco đang hát trong đầu tôi.
“Đứa con gái vừa ở đây chạy mất đâu rồi?” tôi nghe một tiếng la giữa đám đông.
Tôi quay người bước đi.Bước đi thôi, đừng có chạy nha,tôi tự bảo mình.
“Hừ, phải kiếm cho ra con đó.”
“Rachel,” một giọng rít lên.
Suýt nữa tôi tè ra quần rồi. Tôi thò tay nắm lấy khẩu súng.
“Mìnhđây mà.”
Cassie! Nhỏ đột ngột hiện ra trước mũi tôi.
“Trời ạ, gặp bồ mừng hết lớn. Làm sao bồ tới đây được?” Tôi vồ vập.
“Thế bồ tới đây bằng cách nào?” Cassie hỏi.
“Có gìđâu,” tôi nói. “Mìnhđang gặp rắc rối mà…”
“Mình chẳng ngạc nhiên về chuyện ấy…” nhỏ thốt lên.
“Nào, tụi mình phải chuồn khỏi đây thôi.” Chúng tôi bước đi và tôi tranh thủ kể cho Cassie những gì tôi biết. Cũng chẳng nhiều nhặn gì.
“Vậy bây giờ phải làm gì?” nhỏ hỏi.
“Mình hy vọng bồ sẽ nghĩ ra một ý tưởng gì.” Tôi buông thõng.
“Tốt nhất là hãy gặp Jake, Tobias và Ax cái đã.”
“Ừa, nhưng làm thế nào mà gặp được. Họ đang bị bao vây bởi lũ Hork-Bajir hết sức cảnh giác. Còn Visser Ba thì đang trên đường tới đây.”
Tôi thấy Cassie liếc mắt về phía vũng Yeerk,“Trong trạng thái tự nhiên thì chúng hầu như bất lực, đúng không?”
Đột nhiên một chiếc loa phóng thanh kêu rẹt rẹt. Một thông báo oang oang phát ra bằng thứ tiếng quái quỷ gì đó mà hai đứa chúng tôi chẳng hiểu nổi. Và rồi, trước sự kinh ngạc của tôi, đỉnh vòm bắt đầu mở ra. Một cái lỗ tròn xoe. Nhờ ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, tôi nhận ra đó là đáy của một đường hầm. Chắc nó phải cắt ngang qua một phần của hang dơi.
Trong những luồng ánh sáng xanh lam mà động cơ phản lực phát ra, hiện lên một chiến đấu cơ Con Rệp.
“Thử đoán coi kẻ nào tới kìa.” Cassie lầm bầm trong miệng.