← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 25

Chiếc Con Rệp chở Visser Ba bập bềnh hạ xuống rất êm cách chỗ chúng tôi chưa đầy ba mươi mét.

Visser Ba bước ra. Hắn nhìn giống như Ax lúc về già. Nhưng thậm chí Visser Ba chiếm hữu được cơ thể của một người Andalite, cũng không thể lầm lẫn khi phân biệt hắn với một người Andalite khác. Ngay khi bạn gặp hắn. Bạn không nhìn thấy, nhưng hoàn toàn cảm nhận thấy một bóng tối toả ra từ con người hắn khiến cho mọi người phải hạ thấp giọng và thu nhỏ mình lại.

"Sẽ có vài tên sắp bị đá đít cho coi,” tôi dự đoán.

Tiếng nói ý nghĩ của Visser Ba gầm gừ ám ảnh tất cả các bộ não trong vũng Yeerk.

Hai chiếc Con Rệp nữa hạ cánh. Visser Ba rất cẩn trọng. Hắn biết chúng tôi có thể là bất cứ kẻ nào ở chỗ này. Hắn biết rằng thậm chí chúng tôi có thể biến thành Hork-Bajir hay Taxxon nữa kìa. Vậy nên hắn đã mang những tên Hork-Bajir mới toanh từ phi thuyền Lưỡi Rìu xuống đây để kiểm tra chúng tôi, từng người, từng người một.

“Tụi mình tiêu rồi,” Cassie nói mà chỉ mấp máy môi.

Tụi tôi đang đứng bên hông toà nhà có quán ăn của bọn Mượn xác Người. Chúng tôi được che khuất một phần khỏi tầm nhìn, và lúc này hầu hết bọn chúng đang quay đầu hướng về phía Visser Ba.

Tuy nhiên vẫn có hai tên Mượn xác Người và Taxxon đứng sau lưng chúng tôi, chúng có thể nhìn thấy nếu chúng tôi cử động.

“Vô quán giải khát,” tôi thì thào.“Sẵn sàng chiến đấu. Chuẩn bị.”

Cassie đã trông thấy khẩu súng Nghiệt của tôi. Tôi quay mình đối mặt với con Taxxon.“Nó cử động! Nó là một tên Andalite!” Tôi hét lên và bóp cò.

CHÍU! Con Taxxon té nhào như một cái bao bột.

CHÍU! Tên Mượn xác Người thứ nhất té nhào.

CHÍU! Tên thứ hai ngã nhào.

Đường đã thông. Trong vòng ba giây, tôi lặn vô quán giải khát và bắt đầu biến hình. Toà nhà vắng ngắt. Tất cả bọn chúng đều đã ra ngoài đón vị thủ lãnh trong nỗi sợ hãi.

Tên Visser thét lên.

Cassie và tôi tuồn qua các chồng ghế và chạy quanh bàn đầy nhóc thức ăn dở.

“Lại đằng kia!” Tôi thét lên, chỉ một cái cửa. Tôi tung cửa. Một căn phòng chứa đồ ăn.

Và lù lù trong đó, ngồi bình thản trên một cái thùng đựng súp thịt đóng hộp, một con khỉ đột đang ung dung nhấm nháp một trái chuối.

“Marco?”

cậu ấy đáp.…>

“Để lúc khác,” tôi hét lên. “Cầm lấy cái này! Mình biến hình đây!” Tôi quẳng cho Marco khẩu súng bắn tia Nghiệt.

“Visser Bađang ở đây. Anh Jake, Tobias, Ax đã bị bọn Hork-Bajir bao vây, và có một trăm ký lô bột yến mạch trong một nhà kho.”

Con khỉ đột chớp mắt.”

“Không hề.”

“Bồ tính biến thành con gì vậy?”

“Gấu. Đây là thời cơ tung hoành của nó.”

“Không.Đợi chút đã,” Cassie lên tiếng.“Thứ bột yến mạch ngu ngốc kia mới là chìa khoá. Nếu nó tan trong vũng, chúng nó sẽ phát khùng hết cả lũ. Ít ra cũng là một cách đánh lạc hướng tuyệt vời.”

“Tụi mình phải ra khỏi toà nhà này bằng lối cửa chính, vòng ra sau, rồi đi lại căn nhà chứa bột yến mạch. Cả một quãng đường đó.”

Marco gật đầu, y như một chú khỉ khôn ngoan.Cậu ấy chỉ tay qua bức tường.

Tôi mỉm cười,“Nghĩ mà coi, sẽ tiết kiệm được khối đường đi khi chúng ta băng qua bức tường này.”

“Băng qua tường, rồi băng qua mấy tên Hork-Bajir đang canh giữ bột yến mạch. Rồi sao nữa?” Cassie hỏi.

“Rồi…” tôiấp úng thở dài.“Mình cũng chẳng biết làm sao nữa.”

Marco nói.

“Hãy…” tôiđịnh nói thì Marco đã giơ một bàn tay to đùng lên.cậu ta cướp lời.