CHƯƠNG 26
Tôi bắt đầu biến hình thành gấu xám. Nhưng rồi tôi ngưng lại. Chúng tôi đang cần tới một sức mạnh thô, cỡ sức mạnh một chiếc xe tải.
“Mấy bồ nên lui ra xa một chút,” tôi cảnh báo.“Mình sắp phình to lên đây.”
Tôi bắt đầu biến thành voi.
Rất thú vị khi biến hình. Nó giống như bạn chọn vũ khí cho mình trong cuộc đọ kiếm hoặc đọ súng tay đôi ngày xưa ấy. Hồi xưa, hai anh chàng lăng mạ nhau, rồi thông qua những người bạn, sắp xếp một cuộc đấu tay đôi để giải quyết vấn đề. Người nào thách đấu sẽ có quyền chọn vũ khí. Họ sẽ xuất phát vào một buổi sớm mai, rất lịch sự, với tất cả những nghi lễ trang trọng, rồi rút kiếm hoặc súng ra đấu với nhau. Ngày nay, người ta cũng có những cuộc đấu tay đôi khá giống xưa, chỉ có điều những tay súng bây giờ hình như tàn sát cả những người vô tội đang đứng mục kích họ. Nhưng, xét về một mặt nào đó, chúng cũng có đôi nét giống nhau. Tôi sắp lâm trận. Tôi nên dùng loại vũ khí nào đây? Tôi thích hình biến gấu xám vì nó rất khỏe và có sức hủy diệt cao. Nhưng trong trường hợp lần này, voi lại là vũ khí thích hợp hơn. Và cũng giống như những cuộc đấu tay đôi ngày xưa, tôi cũng có khá nhiều thời gian để nghĩ tới nỗi sợ hãi.
Tôi bắt đầu biến đổi, phình bự ra. Chân tôi trở nên dày cui và thành mấy cái cột điện thoại. Hai cánh tay tôi thậm chí còn trở nên dày hơn và sức nặng của nó khiến tôi ngã nhào về phía trước. Ngón tay và ngón chân tôi biến mất, chỉ còn lại những cái móng bằng sừng dày.
Tôi thấy có cái gì đó đập phành phạch quanh đầu tôi. Đập như có ai đó đang giũ bụi khỏi tấm thảm. Tai tôi đó. Nó nở bự ra, mỏng tang. Mặt tôi phình ra phía trước. Bạn hình dung giống như có ai đó đang thổi hơi vào đầu tôi như đang thổi một quả bóng bay vậy. Hai mắt tôi di chuyển về hai phía, càng ngày càng tách xa nhau, làm cho thị lực của tôi trở nên mờ mờ ảo ảo. Mũi tôi tan chảy nhập với môi trên của tôi và bắt đầu mọc dài ra như mũi của Pinochio. Nó dài mãi cho tới khi không còn là cái mũi nữa, mà là một cái vòi bự chảng khỏe mạnh. Tôi có thể dùng nó để bứng mấy gốc cây khỏi mặt đất.
Tôi bắt đầu trở nên đồ sộ, cao lừng lững vượt lên trên Marco. Cassie lúc này đang trong lốt chó sói. Lưng tôi ép chặt lên mái nhà. Hai hông tôi xô vào mấy cái thúng và thùng giấy đang chất hai bên.
Tôi hét lên và Marco đánh rơi khẩu tia Nghiệt trong khi tìm cách chạy ra xa. Bởi vì lúc này, răng tôi tự nhiên kêu răng rắc và mọc dài ra, làm thành hai thanh ngà cong vút.
Nếu Marco vẫn đứng ở chỗ cũ, cậu ấy hẳn đã bị xuyên thủng bụng rồi.
Cậu ấy bò lổm ngổm phía dưới bụng tôi và nhảy ra với khẩu Tia Nghiệt trong tay.
tôi nói.
Cassie nói.
Marco nhận định.
tôi nói cộc lốc.
Tôi chẳng mất mấy sức để đi qua bức tường phía sau phòng chứa đồ ăn mà chúng tôi đang ở trỏng. Tôi chỉ cần nghiêng người về phía trước và húc đầu vô tường thôi. Chỉ riêng cái đầu của tôi đã nặng hơn nửa tấn rồi.
RAĂẮC! RAĂẮC!
Bức tường đổ sụp. Một nửa mái nhà sụp xuống trên lưng tôi. Chúng tôi lao ra, một con voi, một con chó sói, và một con khỉ đột.
Căn nhà kho hổng xa quá chín mét. Chưa bằng hai lần chiều dài người tôi. Một, hai, ba bước chân và tôi đã tới nơi.
Hai tên Hork-Bajir hét lên và xém bỏ chạy. Nhưng chúng trấn tĩnh và đứng lại. Tôi phải thán phục chúng vì điều đó. Lúc nào đó bạn thử tới sở thú và ngắm một con voi châu Phi thiệt lâu và hình dung con vật ấy lao vô mình đi. Coi thử bạn dám đứng yên bao lâu nha.
XOẸT!
Một lưỡi dao trên tay tên Hork-Bajir vung lên nhanh như chớp, và trên vòi tôi hiện ra một màu đỏ tươi. Chỉ là một vết nông, nhưng cũng đau ra trò.
“Hhhhrrooohhh!”Tôi gầm lên.
Tôi giữ nguyên tốc độ và lao thẳng vào tên Hork-Bajir. Năm ngàn ký lô với tốc độ cao.
Tên Hork-Bajir can đảm bị loại ngay khỏi vòng chiến.
Không có thì giờ ngưng lại nữa. Tôi thấy Cassie và Marco hạ gục tên Hork-Bajir thứ hai.
Tôi lui lại một bước và lao về phía trước. Đầu tôi húc vô căn nhà kho.
RẦM!
Bốn bức tường của nhà kho bay tung ra. Như thể một ai đó bỏ một trái bom vô giữa nhà vậy. Mái nhà bằng tôn rớt xuống và trượt qua bên cạnh.
Một cái thùng màu xanh lam, giống như thùng bia, lăn ra, được ngăn lại bằng đống gạch vụn. Còn có năm thùng nữa, tất cả tụ lại thành một nhóm.
Tôi kêu lên.
Marco chỉnh lại với giọng khoái trá.
Một giọng nói bằng ý nghĩ rống lên. Visser Ba.
Tôi quay đầu nhìn. Cả một đạo quân Hork-Bajir, Taxxon, và Mượn xác người đang xô tới chúng tôi. Không còn lối thoát. Không còn đường nào.
Và ở đó, giữa đám ba quân đang xốc tới, là Visser Ba.
Tôi quấn vòi quanh một chiếc thùng yến mạch. Tôi nhấc nó lên như nhấc một cái lông vậy đó. Tôi trông thấy tên Hork-Bajir đứng gần đó có vẻ do dự.
Tôi tung cái thùng lên theo một đường vòng cung. Nó rớt ngay vũng Yeerk với một tiếng tõm rất to.
Cassie la.
Con khỉ đột to đùng giơ cánh tay mạnh mẽ lên và nhắm khẩu tia Nghiệt vô cái thùng.
tôi nói.