CHƯƠNG 6
Đêm hôm đó, tôi chạy dọc cánh đồng cỏ, xa khỏi nông trại nhà Cassie, vừa chạy vừa cố tìm hiểu cảm xúc của mình.
Đó là một đêm ẩm ướt. Mưa, không nặng hạt lắm (theo chuẩn của người Trái Đất). Cỏ ướt nhẹp. Tôi có thể cảm nhận được trong khi chạy, móng guốc của tôi xúc lên được cả những con côn trùng ở dưới đất. Chúng thường chui lên mặt đất mỗi khi trời ẩm ướt. Mấy con côn trùng này sẽ làm cho bữa ăn của tôi có thêm chất đạm. Đó cũng chính là món cuối cùng tôi cần. Chất đạm quá nhiều chỉ tổ làm cho tôi thêm tỉnh táo mà thôi.
Những áng mây che kín trăng và sao. Tôi thấy buồn. Buổi đêm, tôi thích được nhìn thấy chòm sao quê nhà. Thói quen này đã trở thành một nghi thức không chính thức của tôi, chỉ của riêng tôi thôi, nhắc nhở tôi rằng luôn luôn có một nới chốn dành cho tôi trong dải ngân hà. Có thể lúc này đây, tôi đang không ở đó, nhưng chắc chắn, chốn đó có tồn tại.
Hay là tôi đang tự huyễn hoặc mình chăng? Phải, tôi có một hành tinh quê hương. Tôi có nhà ở trên hành tinh đó, nơi đó mọi người đều giống như tôi. Nhưng liệu tôi có còn thích nghi với chốn đó nữa không khi mà tôi đã sống giữa loài người lâu đến thế? Có phải tôi đã thay đổi quá nhiều rồi chăng?
Tôi nhìn thấy ánh đèn trong nhà Cassie.
Đã có một lần tôi biến hình thành hoàng tử Jake và tới đó ăn tối cùng ba mẹ của Cassie. Tôi có ADN của bạn ấy trong mình kể từ lần bạn ấy trở thành vật chủ của một tên Yeerk.
Một ký ức cực kỳ quý giá. Ăn tối cùng Cassie, ý tôi là, không phải biến hình thành hoàng tử Jake. Đôi lúc, khi tôi có một mình ở trong rừng, thay vì nghĩ về quê nhà, tôi lại thấy bản thân mình đang mơ mộng về buổi tối như thế.
Lúc này, tôi chạy nhanh hơn, chẳng thiết tới chuyện ăn uống nữa, mà chỉ muốn cảm nhận những hạt mưa đang lộp độp trên mặt, trên ngực mình. Nếu như tốc độ chạy của tôi đủ lớn, khuôn mặt và bộ ngực của tôi sẽ hứng trọn những hạt mưa rơi xuống, và sẽ chẳng còn giọt nào có cơ hội rớt xuống lưng tôi nữa.
Có một hàng rào chắn tàu bằng gỗ phía trước mặt. Khá cao, không thể nhảy qua được. Tôi chạy thẳng tới, chân trước tì vào hàng rào làm đà rồi vượt qua nó.
Một cái móng guốc của tôi đụng đúng nấc rào trên cùng tạo nên một tiếng“bịch!”
Tôi nhẹ nhàng đáp xuống đất và nhận ra rằng mình đang thở hổn hển. Giảm tốc độ, tôi chạy nước kiệu trở lại hướng khu rừng.
Tôi đã có thể đánh gục hắn,tôi tự nhủ.Tôi đã có thể buộc hắn phải đánh nhau với mình, tấn công hắn trước khi hắn chớp cơ hội cao chạy xa bay.
Đâu đó trong óc tôi vang lên lời giải đáp,không phải thế, ngươi sẽ thua thôi. Hắn cao hơn, to hơn, nhiều kinh nghiệm hơn. Cơ thể Andalite mà tên Visser Ba chiếm hữu đã từng là một hoàng tử chinh chiến lẫy lừng. Visser Ba có đầy đủ mọi kỹ năng và kinh nghiệm của một chiến binh.
Ngươi đấu đuôi đôi với Visser Ba và ngươi đã khiến hắn phải cút xéo.
Ngươi đấu đuôi đôi với Visser Ba và ít ra là ngươi đã không bỏ chạy.
Nhưng thực tế, ngươi đã muốn bỏ chạy. Ngươi đã hoảng sợ.
Tôi đâu có phải thằng ngốc đâu mà không hoảng sợ cơ chứ. Nhưng kẻ bỏ chạy không phải tôi mà là hắn.
Tôi thấy mình đã dừng lại, đứng nghỉ dưới một gốc cây thông cực kỳ cao ngay cạnh rìa cánh đồng cỏ. Đó là đồng cỏ của Tobias.
cậu ấy gọi vọng xuống từ trên tàn cây tối um.
Khi bị đánh thức, Tobias đôi lúc hơi cay nghiệt. Đó là phẩm chất của một con người mà cậu ấy không đánh mất khi ở trong lốt diều hâu.
Tobias thở dài.
… mà bồ thì biết đó là khi nào rồi đấy… mìnhđã hét lên, lúc đó mình quá hoảng sợ.>
… mà cũng không hẳn là như thế. Cảm giác này, mình không biết diễn tả bằng lời ra sao nữa. Giống như mình đang nhìn thấy một vật cần phải phá huỷ, tiêu diệt. Hắn là một con quái vật. Mình cảm nhận được điều đó. Và mình đã có một nhận thức khủng khiếp rằng bằng cách nào đó, hắn sẽ tóm lấy mình và biến đổi mình. Thành thử mình chỉ biết hét lên mà thôi.>
tôi nói giọng lạnh lùng.
Tobias nhạo báng.
Tobias nhìn quanh, mắt nhấp nháy, như một người không thấy đường trong bóng tối.
kafit. Nó đến từ hành tinh quê nhà của tôi.>
Tôi thấy Tobias trở nên căng thẳng. Bấy giờ cậu ấy đã bắt đầu hiểu ra. Nhưng cậu ấy nói.
Tôi muốn tin rằng điều Tobias là sự thật, nên tôi nói,
Nhưng thực lòng thì tôi không tin lời cậu ấy nói. Tôi cho rằng Visser Ba hoặc là đồng bọn của hắn đã từng đặt chân lên thế giới Andalite của tôi rồi. Bất kể là thế nào đi nữa thì nó cũng chỉ có một ý nghĩa duy nhất: bọn Yeerk đã nhăm nhe đến tận một nơi an toàn trên dải ngân hà - quê hương tôi.