CHƯƠNG 8
"Thế làm cách nào mà mình thu nạp được nó mà không để nó hút máu mình?" Hoàng tử Jake lo lắng hỏi.
"Đừng ra vẻ con nít thế chứ," Marco giễu. "Làm như bồ chưa bao giờ bị muỗi chích í?"
"Chưa bao giờ mình cố tình để nó chích mình cả," Hoàng tử Jake nói.
Cuộc đối thoại này diễn ra sau hôm đó vài ngày. Các bạn người của tôi đi học năm ngày, rồi nghỉ hai ngày. Họ không giải thích được nguyên nhân nhưng họ luôn thu xếp giải quyết các phi vụ của chúng tôi trong những ngày không phải tới trường.
Chúng tôi vào trong chuồng gia súc, xúm quanh một cái hộp thuỷ tinh trong suốt. Trong hộp có một vài con côn trùng biết bay, nhỏ xíu, trông èo uột gì đâu.
“Ta phải bắt một con và để vào lòng bàn tay. Đừng nắm chặt tay quá, không khéo mấy bồ sẽ bóp chết nó mất,” Cassie hướng dẫn.“Giống như thế này này.” Bạn ấy thò tay vào hộp. Sau hai lần vồ hụt, Cassie chộp được một con muỗi.
Bạn ấy rút tay ra, đậy nắp hộp lại và bắt đầu tập trung vào con muỗi. Một hồi sau, Cassie mở mắt ra và lảnh lót hỏi.“Tới ai nào?”
“Đưa mình con muỗi của bồ đi,” Marcođòi.“Chắc chắn nó đã chích bồ rồi nên hổng còn đói bụng nữa.”
“Tụi mình không thể biến hình thành cùng một con muỗi,” Cassie bài bác. “Chỉ muỗi cái mới hút máu thôi. Còn muỗi đực thì vô dụng.”
Rachel bò ra cười nắc nẻ.
“Thế con muỗi trong tay bồ là muỗi gì vậy?” Marco vặn vẹo.
“Làm sao mình biết được?” Cassieđáp.”Mình không có kính hiển vi tốt. Mà nếu có chăng nữa mình cũng chịu, chẳng thể phân biệt được muỗi đực với muỗi cái.”
“Dễ ợt,” Marco trề môi.”Muỗi đực cho rằng tiếng ợ hơi nghe tức cười, còn muỗi cái lại không nghĩ vậy.”
"Tụi mình thu nạp thế này liệu có cơ may nào không ta?" Hoàng tử Jake hỏi.
Tôi.Tôi không sợ bị con bọ tí xíu này cắn đâu.> Tôi nói và nhanh nhảu luồn tay vào cái lọ thuỷ tinh, những loay hoay mãi tôi vẫn chưa tóm được con nào.Tay của loài người mạnh mẽ và nhanh nhẹn hơn tay của người Andalite. Cuối cùng, Cassie phải chụp một con muỗi trao cho tôi.
tôi cảm kích và bắt đầu thâu nạp ADN của con muỗi.
Khi tất cả chúng tôi đã thu nạp xong, Hoàng tử Jake hô, "Được rồi. Tới luôn đi."
Chúng tôi biến hình thành những loài chim săn mồi để bay tới bệnh viện cho nhanh. Với cặp mắt diều mướp, tôi thấy con người tên Hewlett Aldershot Đệ Tam vẫn nằm thiêm thiếp trên giường bệnh, nhưng quang cảnh đã có một sự khác biệt lớn. Bốn con người lực lưỡng ngồi canh bốn góc giường. Trong căn phòng bên trái sát bên, tôi thấy có thêm bốn tên nữa. Và phòng kề cận bên phải cũng có bốn tên.
Những kẻ Mượn xác-Người, không nghi ngờ gì nữa. Tất nhiên, vũ khí tụi nó mang đều là thứ hạng nặng. Cả thảy có mười hai con người trang bị đầy mình nhằm bảo vệ Hewlett Aldershot Đệ Tam khỏi chúng tôi.
Rachel nói.
Cassie chỉ rõ.
Thế tụi mình vào đó bằng cách nào đây?> Marco thắc mắc.
Rachel gợi ý.
Tôi đưa ý kiến.Theo tôi, mỗi chúng ta đều mong chích và hút được máu của con người kia, để có thể chiết xuất lại được đủ một giọt máu. Nhưng, Rachel à, để biến hình thành muỗi từ lốt voi, bồ phải hoàn hình thành người trước đã. Tôi cũng thế, cũng phải qua bước trung gian. Vàtheo tôi, không gì lôi kéo sự chú ý của lũ Mượn xác ghê gớm bằng một người Andalite. Vì vậy, tôi sẽ hoàn hình và tìm cách đánh lạc hướng bọn chúng, trong khi đó, các bạn sẽ biến thành muỗi và bay vào phòng của H.A.Đệ Tam…>
Nghe có vẻ tuyệt chiêu. Hoàng tử Jake đồng ý. Vậy nên, trong khi mọi người đáp xuống mái nhà để hoàn hình người và chuẩn bị biến hình muỗi, thì tôi đáp xuống cánh cửa sổ tối thui mở ngỏ ở đầu kia bệnh viện.
Tôi lẹ làng lỉnh vào trong, chờ đợi và lắng nghe. Có tiếng những con người thở phì phò. Đôi mắt tinh tường của tôi điều chỉnh cho quen với bóng tối. Chợt tôi nhìn thấy một cô bé trông rất mệt mỏi, ốm o đang nằm trên giường bệnh.
Tôi hoàn hình nhanh hết sức, lông vũ biến mất dần để hiện ra lông mao.
Bất ngờ, cô bé mở choàng mắt.
“Anh là ai?” Cô bé hỏi.“Có phải là một vị tiên không?”
đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ ra để trả lời cô nhỏ. Vả lại, tôi áy náy không muốn nói dối một cô bé đang bị bịnh.
“Tên anh là gì?”
“Ôi, cái tên buồn cười quá,” cô bé thốt lên rồi nhắm mắt lại, ngủ tiếp.
Tôi hít một hơi thật sâu, đoạn rón rén đi về phía cửa ra vào. Tôi mở cửa và thò một con mắt cuống ra dòm chừng hành lang. Có hai người mặc áo trắng ở phía đầu kia.
Tôi hít sâu thêm một hơi nữa.Được rồi đó,tôi nghĩ,tôi sẽ tạo ra một hiện tượng để đánh lạc hướng mấy tên bảo vệ.Tôihé cửa vàbướchẳn ra ngoài hành lang. Mãi đến khi tôi lại gần thì hai người mặc áo trắng mới nhận ra tôi. Miệng họ há hốc. Rồi mặt họ biến sắc - một người trở nên trắng bệch và một người hoá đỏ lừ.
Tôi chẳng biết tại sao lại như vậy.
“Linh thiêng…”
“Cáiđó…”
Rõ ràng họ không phải là những kẻ mượn xác. Nếu là vậy thì họ đã la toáng lên“Andalite!” rồi, chứ không mấp máy những từ“linh thiêng…” gìđó đâu. Họ là những con người vô tội.
tôi cất tiếng.
“Nó… nó là một con nai kỳ quái bị đột biến gen!”
“Chắc là trò nghịch ngợm của ai đó thôi. Đúng rồi, một trò đùa. Terry, ra khỏi đó mau. Ha-ha, giỡn dữ ta.”
Tôi đi ào qua họ và bước gấp tới căn phòng của Hewlett Aldershot Đệ Tam đầy lính gác.
Một người cặm cụi đẩy một chiếc xe chở đầy những mâm thức ăn. Anh ta không thèm ngước mặt lên mà chỉ mải miết ngó xuống đất. Sau đó…
“Aaaahhh!” Anh ta rú lên và hất đại cái xe mạnh đến nỗi nó lật úp.
Tôi đoán anh ta đã bất chợt nhìn trúng móng guốc của tôi.
Rầm rầm-rầm!
Chiến dịch nghi binh bắt đầu rồi đây.Thình lình hàng chục cánh cửa mở toang. Rất nhiều những cái đầu ló ra dòm và kêu thét thất thanh. Người ta ùa ra hành lang nhưng quay đầu lại ngay khi trông thấy tôi. Họ chen nhau rẽ qua lối khác.
“Ôi không! Bà con cô bác có trông thấy không? Một con quái vật!”
“Tôi biết họ đang làm ba cái thí nghiệm kỳ quái ở lầu dưới! Thật gàn dở hết biết!”
Nếu tôi là một loài nhạy cảm, câu nói này sẽ là một lời sỉ nhục.
Cánh cửa bên phải phòngAldershotbật mở và một con người thò mặt ra. Hắn giương mắt ngó tôi một giây rồi rít lên.“Andalite!”
Quá trễ rồi! Hắn nâng súng lên. Tôi vung đuôi về phía trước và hắn nhanh chóng làm rớt khẩu súng.
“Andalite!” Hắn lại thét, nhưng lần này pha lẫn nỗi căm hờn.
Ngay tức khắc, lũ lính canh ở cả ba căn phòng cùng túa ra. Chúng bâu kín hành lang, chẳng mong có đường thoát. Một rừng súng loài người giương lên, tôi thoáng thấy có hai khẩu tia Nghiệt.
Trong tíc tắc, chúng đồng loạt khai hoả. Đạn vung vãi khắp hành lang.Những viên đạn chì phát ra từ vũ khí của loài người cực kỳ nguy hiểm. Không chỉ hướng tới tôi, mà còn xuyên qua tường và rất có thể trúng vào những người vô tội.
"Bắn! Bắn nó, mấy thằng ngu, hay tụi bay muốn Visser Ba biến tụi ta thành bữa trưa hả?" Một tên người gào lên.
Phậpp!
Tôi huơ đuôi từ trái qua phải, chỉ cách hàng đầu tiên có một milimét. Chùng dùn trở lại,va lưng phải mấy tên đồng bọn.
Phậpp!
Tôi vungđuôilần nữa, nhưng lúc này bọn chúng đã sẵn sàngnã đạn. Rõ ràng, chúng đông hơn tôi, trong khi tôi còn lo ngay ngáy cho những người vô tội ở đằng sau.
Tôi đã không tính toán kế hoạchnghi binhcho cẩn thận.
Chợt một ý nghĩ loé lên. Có một lối thoát khỏi bị bắn.
Tôi gào vang.