CHƯƠNG 9
“Cái gì?”
Mấy anh có thông tin gì về việc trở thành thành viên Hội Vật chủ không?Có cần phải đóng lệ phí không?>
Hàng tá súng đang lăm lăm nhắm vào tôi. Từ đằng sau, ở phía cuối hành lang tôi nghe nhiều tiếng người lao xao.
“Ở đây có chuyện gì vậy nhỉ?”
“Phải đó là ngựa không?”
“Nhìn kìa, trênđầu nó có mắt!”
“Bảo vệ đâu rồi?”
Tên cầm đầu bọn mượn xác ra quyết định tức thì. Hắn điệu tôi từ hành lang vào căn phòng nơi Hewlett Aldershot Đệ Tam đang hôn mê.
Căn phòng bé tí tẹo chẳng đủ nhét hết cả đám lính canh, cho nên chỉ có năm thằng nán lại.Lợi thế nghiêng về tôi nhiều hơn.
"Mày muốn về phe tụi tao hả?"Một tên hồ nghi hỏi.
Phậpp!
Tôi khua đuôi khiến thằng đứng gần nhất hoảng hốt té dúi vào tụi còn lại. Tôi có nửa giây để xoay xở trước khi tụi nó hoàn hồn và xả súng.
Phập! Choang!
Lưỡi dao ở chót đuôi tôi đập tan tấm kính.
tôi hét lên.
Phóng ba bước, chúi thân trên xuống, cụp mắt cuống vào, tôi co bốn vó lên và bay ào qua khung cửa sổ vỡ.
Tôi rơi!
Cao quá là cao! Nhưng vẫn còn tốt chán, tốt hơn bị bắn nhiều.
Tôi la rùm trời.…>
RẦM!
SOẠẠTT !
… rối loạn…>
Tôi lọt thỏm vào một bụi rậm. Nó đỡ tôi khỏi bị sốc nhưng cũng khiến tôi trượt ngã. Tôi lăn lông lốc, cố ngoi lên nhưng rồi nhận ra mình bị kẹt cứng trong mớ cành cây lĩa chĩa, phủ đầy gai.
Đùng đùng! Đoàng đoàng!
Tụi lính gác từ cửa sổ vãi đạn xuống như mưa. Đạn bay léo chéo, băm nát cây lá và găm vào mô đất lầy lội xung quanh tôi.
Vũ khí của loài người được chế tạo dựa trên nguyên lý: một viên đạn bằng kim loại chứa thuốc nổ chạy dọc trong một cái ống và phát nổ khi ra khỏi ống. Cái ống dài này khiến viên đạn phải xoay tròn, nâng cao độ chính xác. Nó không giống như Súng Tia Nghiệt của bọn Yeerk hay Máy Cắt của người Andalite, nhưng lại rất hữu hiệu khi muốn tạo nên những cái lỗ tròn lớn, nham nhở trên người bạn.
Tôi cần phải thu nhỏ, thật nhỏ để thoát khỏi chỗ này.
Tôi bắt đầu biến hình thành con muỗi.
Tôi nghe tiếng Hoàng tử Jake.nhưng trong lốt muỗi này, tụi này chỉ nghe văng vẳng thôi.>
là tiếng súngđấy,> tôi đáp cụt ngủn.
Tobias quan tâm hỏi.
Nhưng tôi hy vọng sẽ sớm… nếu như tôi sống được đến lúc đó,> tôi tiếp khúc sau không thành lời.
Tôi co rút thật gấp. Tiếng súng rền văng vẳng xa xa, rồi lại vọng về mỗi lúc mỗi gần hơn.
“Cảnh sát!” Tôi nghetiếng một con người ở phía trên tru lên.“Chúng tađừngđể bị bắt.”
“Nếu để xổng mất tên Andalite đó thì còn tệ hơn bị bắt nữa đó! Cứ bắn tiếp đi!”
“Tao chẳng biết mình đang bắn vào cái gì nữa. Đám bụi rậm kiaá? Mà cả nơi đótối hù hà.”
Tôi teo lại lẹ làng hơn. Những chiếc lá hồi nãy bé tí nị, giờ đã to bằng cảkhuônmặt tôi. Những cành cây xoắn xuýt, li ti đangmỗi lúc mỗibự dần. Chúng không còn trói chặt tôi nữa. Tôiđãcó thể bước ra khỏi bụicây, nhưng chân tôi lại đang rút nhanh hơn những phần cơ thể khác.
Một ngày nào đó, các nhà khoa học người Andalite sẽ tìm ra cách sao cho công nghệ biến hình sẽ tuân theo một quy trình nhất định và hoàn toàn có logic. Còn giờ đây, nó thất thường, kỳ dị, và hoàn toàn phi logic, nhất là khi biến hình thành những con thú kỳ lạ trên Trái Đất.
Cẳng chân sau của tôi teo tới cơ bằng chân mèo bỗng thôi không co nữa. Chính xác là chúng lại đang giãn ra - tạo thành những cây que khẳng khiu. Độ dài của chúng thật kỳ cục: dài hơn những tay chân khác cộng lại.
Hai chân trước tôi ngắn hơn“chân que” nhiều. Rồi một cặp chân thứ ba lòi ra từ hai cánh tay.
Bây giờ số chân của tôi không còn là bốn, mà là sáu. Tôi đang đứng trên bộ chân côn trùng, nhưng thân mình tôi phần lớn vẫn còn là Andalite. Một người Andalite tí hon, nhưng vẫn quá bự để ngự trên những đôi chân nhẹ hều.
Đôi mắt cuống vắt ngang đầu tôi, xụ xuốngngay trêncặp mắt chính. Chúng trương lên y như một đọt cây đang nảy mầm cấp kỳ. Một đầu vòi trơn láng đâm ra rồi tủa thành nhiều nhánh cong queo, ngắn ngủn, và còi cọc.
Hai mí mắt chính của tôi nổ bụp thành hai cọng râu dài thoòng loòng, phủ lông lơ thơ và bắt đầu ngo ngoe.
Tuy mắt chính vẫn còn hoạt động, nhưng bộ râu muỗi làm tôi cảm nhận toàn cảnh tàn sát bằng một hệ thống giác quan mới. Nhiệt độ! Hướng gió! Làn sóng âm thanh từ cây lá xào xạc, từ những giọng nói mù mờ xa xăm, từ những khẩu súng máy đang nhả đạn tới tấp và từ những viên đạn va lịch bịch xung quanh tôi.
Tôi không còn lo lắng về vụ lạc đạn nữa. Tôi quá nhỏ nên chúng chẳng thể chạm tới, trừ phi tôi gặp một vận xui tận mạng. Giờ tôi chỉ dài chưa tới hai phân và vẫn đang nhỏ thêm nữa.
Mặt đất tựa như một cánh đồng bát ngát, rải rác những tảng đá xù xì. Thân bụi rậm vươn cao, trông sừng sững và đồ sộ hơn bất cứ loại cây nào trên Trái Đất hoặc trên hành tinh Andalite quê tôi.
Lỗ mũi tôi đùn sát hơn, bắt đầu xoắn lại và u ra ngoài. Một cặp râu bờm xờm xuất hiện, và ngay lập tức chúng bắt đầu nạp một nguồn dữ liệu mới cho trí óc tôi.
Mùi!Không phải thứ mùi mà người Andalite hay con người từng biết tới. Đây làmột thứ mùi cụ thể, trực chỉ và định hướng hẳn hoi. Nó không phải thứ mùi đứng yên một chỗ, thụ động chờ cái gì đó xẹt ngang ngửi thấy. Bộ râu muỗi đang dò tìm các phân tử gió, những mẫu vật và dò đường…
Đói…
Chỗ thịt trên lưng tôi nhễu ra và toè thành đôi cánh mỏng dính. Cơ thể tôi được phân thành ba phần rõ rệt: đầu, ngực và bụng. Phần thì nhỏ tí xíu, phần thì gồ ghề và phần lại phưỡn căng. Những lớp vỏ bao gối nhau khua lạch xạch vào đáy bụng tôi.
Và cho tới lúc này, suốt cả một quá trình teo nhỏ, cặp mắt chính Andalite của tôi vẫn còn nguyên chưa biến đổi.
Tôi ước sao cặp mắt của mình đã biến đổi. Tôi ước tôi không phải nhìn thấy những biến đổi kế tiếp.
Từ cằm tôi, lú ra một ngọn thương dài ngoằng! Một mũi kim chích! Đầu mũi thương có những cái răng tí nị lởm chởm, nom y hệt một lưỡi cưa bén ngót.
Bên trong ngọn giáo đó rỗng trơn. Nó là một ống hút - một đường ống dẫn máu. Dọc theo mũi kim chích là một lớp vỏ bao quanh, nhằm giữ cho“ngọn giáo” luôn luôn sắc bén.
Máu.
Mục tiêu của tôi đó. Cái đói của tôi đó.
Máu.
Tôi đập đôi cánh mỏng tang và bay lên. Chuệch choạc, điên cuồng, tôi bay lên, lên mãi, tới nơi bộ râu - cơ quan khứu giác của muỗi - vừa định vị được mùi hương chúng săn tìm: mùi hơi thở thơm lừng của các con thú -cột chỉ đường cho tôi.