CHƯƠNG 10
Đó cũng là lúc mắt chính của tôi ngưng hoạt động. Tôi bị mù vài giây khi quá trình biến hình sắp kết thúc. Tôi teo thêm chút nữa, và đột nhiên từ trán tôi lồi ra hai con mắt ghép.
Thông qua chúng, tôi thấy cảnh tượng thực bị xé ra thành hàng ngàn mảnh li ti. Mỗi mảnh một vẻ chẳng mảnh nào giống mảnh nào. Những mảnh ánh sáng xiên vẹo, những màu sắc quái đản, và những luồng năng lượng ghê hồn.
Tôi chưa bao giờ bị mất kiểm soát khi biến hình. Ý tôi là, tôi chưa bao giờ quên mình là ai, vì mỗi khi biến hình thành một loài vật nào đó lần đầu tiên, thỉnh thoảng sự cố này vẫn xảy ra.
Do đó, cái đói trong tôi trỗi lên không phải do tôi mất kiểm soát trí não mình. Đơn giản chỉ là vì cơn đói của loài muỗi quá mạnh, rất rõ ràng và quyết liệt đến nỗi tôi thấy bản thân mình bị cuốn theo nó, chấp nhận nó.
Tôi bay! Trong thâm tâm tôi luôn biết rõ mình là ai, tuy nhiên, bản năng muỗi lại kêu lên“Máu! Máu!” và tôi trả lời“Ừ! Ừ!”
Loài muỗi không bay với tốc độ và sự khéo léo như ruồi, hay với độ chính xác và sức mạnh như chim. Chúng bay điên cuồng, bạt theo từng cơn gió. Những cẳng chân dài đong đưa, quẫy đạp trong không khí, bộ cánh thiếu lực. Nhưng muỗi đến được nơi chúng muốn.
Thoạt tiên tôi ngỡ những con muỗi vô hại, sau đó tôi mới biết muỗi là“phương tiện chuyên chở”các loại vi khuẩn, virus và ký sinh trùng. Chúng là tác nhân lây truyền bệnh viêm não, số vàng da và sốt rét.
Chỉ riêng bệnh sốt rét thôi mỗi năm đã giết chết hai triệu người Trái Đất. Muỗi là tên giết người hàng loạt dã man nhất hành tinh xanh tươi này.
Hoàng tử Jake kêu lên. Đột nhiên tôi nhận ra bạn ấy đã gọi tôi mấy lần rồi.
tôi trả lời.
rồi,> Jake thở phào.Này,mình biết bồ đang cảm thấy thế nào. Đừng cố kháng cự lại nha. Cơn đói sẽ êm ngay sau khi bồ chích người.>
Cassie nói.các-bo-nic.Mùi này thường toả ra từ các con thú, kể cảngười.Bayhướng theo nó đi.>
Tôi vội vã nhoai lên ô cửa sổ để ngỏ và chợt thấy hoang mang cực độ - có quá nhiều sinh vật phả ra mùi cacbon dioxide nóng ấm.
Con người tôi tìm kiếm đang nằm im trên giường. Bất động. Tập trung vận dụng tất cả các giác quan của muỗi, tôi chắt lọc âm thanh từ vòi ăng-ten, mùi cacbon dioxide từ râu, và những hình ảnh vỡ vụn từ đôi mắt ghép.
Sừng sững như một tảng đá khổng lồ, bao la bát ngát như một thảo nguyên, mục tiêu của tôi - Hewlett Aldershot Đệ Tam - đang nằm sấp. Mùi máu rủ ra hấp dẫn quá chừng. Chiều dài của anh ta gấp mấy trăm lần chiều dài của tôi. Trọng lượng của anh gấp cả triệu lần trọng lượng của tôi…
Tôi quạt đôi cánh mỏng đáp xuống. Quanh tôi giờ chỉ toàn những mấu gồ ghề, mấp mô. Một bề mặt đầy những chỏm và đụn thịt âm ấm, hồng hồng. Những sợi lông lố nhố, tựa những thân cây mọc đơn côi giữa vùng đồng bằng khô nẻ.
Da thịt này vẫn còn sức sống. Nó phập phồng khiến tôi nhún nhẩy như đang ở trên một ngọn sóng dập dờn. Con người này đang thở. Tuy vậy, mê ly hơn cả những đợt sóng nhấp nhô là những tiếng“Thụp! Thụp! Thụp!”đang nện hết cỡ dưới chân tôi.
Đó là sự xung động. Sự xung động của máy tuần hoàn qua các tĩnh mạch và động mạch.
Bỗng nhiên…
BỐP!