← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Một tiếng nổ đánh“bốp”, rõ rệt và thình lình. Ngay tức khắc, tôi không còn là con muỗi đang bâu vào động mạch người nữa.

Tôi đã rơi vào không gian. Chơi vơi giữa vùng không gian Zero trống trơn, trắng xoá.

…? Cái gì? Không gian Zeroư?> Tôi thét gào.Có lẽ đó không phải là lời giải thích rõ ràng nhất. Nhưng tôi đang rối trí.

Tôi đá chân lên theo bản năng. Ô, những đôi chân Andalite! Tôi đã trở lại cơ thể của mình. Nhưng chẳng có gì để đá vào cả. Chẳng hề cảm thấy có sự chuyển động, cũng không hề có chút không khí nào ập vào tôi. Sự thiếu oxy đã bắt đầu che phủ trí não. Mắt tôi bắt đầu mờ dần. Chân tay tê liệt.

Vùng không gian Zero! Không thểnào. Nhưng rõ ràng là tôi đang ở đâythật.

Tôi cuống cuồng nhìn quanh. Đôi mắt cuống xoay tròn đủ mọi hướng. Tôi thấy cơ thể của chính mình - cả bên trong lẫn bên ngoài. Như một bảng ghépn-hướng, cơ thể tôi xoắn vặn đến nỗi tôi thấy cả bên trong nó.

Ô kìa, ở bên cạnh tôi có bốn cơ thể Người đang giãn rộng ra theo cùng một cách - những đoạn, khúc đan chéo nhau, rối rắm. Tôi thấy gương mặt Hoàng tử Jake, và thấy cả trái tim bạn ấy đang đập thình thịch, thấy từng sợi cơ ở bắp chân, ở trong não. Những người khác cũng y như vậy.

Tất cả họ đều đang oằn oại, uốn éo.

Và có một con chim…đứng lặng yên.

Tôi thét gọi. Dĩ nhiên họ khôngthểtrả lời. Làm gì có không khí để chuyển tải âm-thanh-miệng của họ. Không có gì hết. Thậm chí cả những hạt nguyên tử và phân tử trôi tự do trong vùng không gian bình thường cũng không có. Không một ngôi sao hay hành tinh nào tồn tại. Vùng không gian Zero trống rỗng.

Tình cờ, cách xa chừng nửa dặm, tôi trông thấy một vật thể duyên dáng, óng ánh bạc. Một con tàu! Cũng như với những cơ thể, cả trong lẫn ngoài con tàu như được tém gọn vào một bức tranh, lộ rõ trước mắt tôi. Tôi thấy toàn bộ thuỷ thủ đoàn bên trong đang cần mẫn làm bổn phận của mình - những hình ảnh cong queo, dập dềnh.

Dù đang nửa tỉnh nửa mê, choáng váng vì những thứ mình trông thấy, tôi vẫn nhận ra những sinh vật ở bên trong con tàu ấy là ai.

Họ là người Andalite. Đó là một con tàu Andalite.

Những động cơ vùng không gian Zero của nó nhá lên ngời ngời, nhưng tàu không chạy khỏi tầm mắt tôi.

Bất chợt tôi hiểu ngay điều gì đang xảy ra. Bất cứ người Andalite nào cũng biết: khi bạn biến thành con gì đó nhỏ hơn cơ thể thực của mình, thì phần xương thịt dư thừa sẽ thoát ra và bay vào vùng không gian Zero. Nó sẽ lơ lửng ở đó như một hối lùng nhùng, lình bình trôi.

Ít nhất đó là theo lý thuyết. Không hề có chuyện ngẫu nhiên ở đây. Do đã vuột khỏi không-gian-ba-chiều thông thường, nên tôi có thể thấy tường tận trong cũng như ngoài tất cả mọi vật. Nhưng nhìn chung, các thể khối vẫn mang đậm nét là cơ thể Người hay cơ thể Andalite. Chúng không phải là một mớ hổ lốn.

Có lần cách đây khá lâu, tôi đã giải thích cho các bạn loài người về khối cơ thể thừa bị tống vào không gian Zero. Họ đã e ngại một con tàu nào đó đi ngang qua và lỡ đụng phải những tảng dôi ra này.

Lúc ấy tôi cười ngất. Nhưng rút cuộc, điều đó đã xảy ra…

Trong khi lướt ngang qua vùng không gian Zero, con tàu Andalite này đã lôi các thể khối dư thừa của chúng tôi vào luồng chạy của mình.

Tôi ráng sức thét lên bằng ý nghĩ.

Nỗ lực kêu cứu đã rút hết năng lượng còn lại của tôi. Không khí cạn trơn. Tôi có thể thấy rõ buồng phổi mình sụp xuống, những trái tim đập loạn xạ, thoi thóp, cố níu kéo sự sống.

Tôi la thảm thiết.…>

Tôi không thể diễn tả được sự đau khổ khi nhìn thấy những đồng bào Andalite của mình gần đến thế - những người Andalite đầu tiên tôi trông thấy từ rất, rất lâu rồi.

Nhưng, họ không nhìn thấy tôi, dĩ nhiên rồi. Bên trong tàu, họ được bảo vệ trong không gian ba chiều thông thường. Những người Andalite trên con tàu chỉ nhìn thấy vách ngăn, sàn và boong tàu mà thôi.

Và rồi, tôi thấy,một cách đúng nghĩa, như thể mình đang đứng bên ngoài bản thân, những nhịp tim cuối cùng của mình.Tôithấy máu rót vào não chậm dần và ngưng lại.

Tôi biết mình sắp tiêu, biết mình sắp từ biệt cõi đời ngay trong tầm mắt của những người dân quê hương.

Cơn hấp hối…

Ý thức của tôi trở nên tăm tối.

Nhưng đột nhiên tôi không chết - không bị kéo giãn ra trong không gian nhiều chiều nữa. Tôi đã liền lại thành một khối, vẫn còn sống và đang nằm nghiêng trên một cái bàn. Đuôi và các chân tôi được kê giữ thoải mái.

Tôi hỏi vô nguyên cớ.

Tôi cho rằngcái gìkhông phải là câu hỏi thích hợp,> một giọng Andalite đáp lại.tại sao,bằng cách nàovà nhất làlà aimới đúng là câu hỏi cần phải trả lời.>

Đôi mắt cuống của tôi quay qua, và kìa, đang đứng ngay cạnh tôi là ba chiến binh Andalite.