CHƯƠNG 26
ìa kìa! Đó có phải là lối vào hang ngầm không?> Cassie kêu lớn.
Theo chỉ dẫn, nó nằm phía bên phải. Nhưng có thể có hàng tá cái hang ở phía đó.>
hoàng tử Jake hô.
Chúng tôi lao vào miệng hang. Mặt đất nâng lên đều đặn. Chúng tôi cứ bơi bừa, sờ sợ và vội vàng.
Đột nhiên tôi cảm thấy mũi mình nhô khỏi mặt nước. Không khí!
Hoàng tử Jake bảo.nghĩ sao?Lốt dơi nha?>
Không có tiếng trả lời.
Hoàng tử Jake cuống quít.
…>
Hoàng tử Jake nói rành rọt.
Jake cũng cảm thấy bồn chồn giống như tôi. Hình như bạn ấy cũng không thở được, nhưng lại không sao kìm cho trái tim mình đừng đập loạn lên.
cố hoàn thành nhiệm vụ!> Hoàng tử Jake thét.
tôi đáp lời.
“hoàng tử.”> Bạn ấy ngưng lại một chút, rồi nói tiếp.
…>
Ngay lúc đó bạn ấy đã thành Người hoàn chỉnh và tôi cũng đã là một người Andalite đứng run lập cập trong cái hang lạnh lẽo, đen ngòm, nước lé đé móng guốc.
“Biến thành dơi,” Hoàng tử Jake quyết định. Âm-thanh-miệng của bạn ấy dội đầy hang.
Tôi tập trung vào lốt dơi. Tôi teo rúm lại. Dù chẳng thấy gì, nhưng tôi vẫn cảm thấy một luồng gió thổi vù vù khi toàn thân tôi đổ ập xuống, thu lại chỉ còn là một chú dơi tròn vo, bé cỡ một tấc.
Chúng tôi bắn ra những sóng định vị bằng tiếng vang và dựa vào những tiếng dội siêu âm, chúng tôinhìn thấyđược hình ảnh của cái hang trải rộng, xa hút tầm định vị.
Chúng tôi bay, đập đập đôi cánh da và tăng tốc độ đến tối đa.
tôi nói.
hoàng tử Jake vừa nói vừa liên tục rùng mình.
tôi hùa theo.
Chúng tôi giương cánh lao như điên. Băng ngang những tảng đá chập chùng, xuyên qua những nhũ thạch, quẹo gấp ở những khúc ngoặt, lượn vòng quanh những cột đá, lao ào xuống những miệng giếng.
Thình lình,quanh một khúc ngoặt hình chữ chi…
Một chuỗi âm thanh! Một mớ hỗn độn đầy những tiếng khò khè, rít rú.
Tôi la lên.
Hệ thống định vị của chúng tôi chỉ ra những con rắn đang bò trườn, uốn éo thành từng hàng, buông thõng xuống từ mái trần thấp lè tè và nhoi ra từ những vách đá. Có đến hàng ngàn, hàng triệu con! Những tiếng uỳnh oàng do chúng phát ra lấn át cả siêu sóng của chúng tôi.
Tự dưng, giữa hằng hà tiếng ồn siêu thanh, bức tranh trong đầu tôi trở nên méo mó. Những đường kẻ biểu thị vật thể dường như ngoằn ngoèo, rối rắm hơn.
Chúng ta làm gì đây?> Hoàng tử Jake hỏi.
Quả là một cơn ác mộng! Mùi rắn độc sực nức trong không khí. Lạc đường, rối bời, chúng tôi tăng tốc. Những đôi cánh đập lia lịa - lũ rắn càng tìm ra mục tiêu, những chiếc cánh dơi tội nghiệp càng tơi tả.
Tôi đã mất đi sự khéo léo, mất cả tốc độ. Hoàng tử Jake không còn nằm trong tầm nhìn của tôi nữa. Không còn biết đâu là trên, đâu là dưới, tôi quay mòng mòng, quạt cánh cuống cuồng và sợ chết khiếp. Lạc rồi! Lạc rồi! Tôi chìm ngập trong bóng tối.
Bay! Bay! Chợt“phhụụt”! Tôi bay vèo quađống rắn. Những vách hang đã lùi lại. Mái trần đã vụt xa. Ánh sáng! Ánh sáng huyền ảo đang nhấp nháy quanh tôi.
Tôi đã vào được“lỗ sáng”.
Tôi phóng bạt mạng trên đôi cánh rách bươm. Giữa bầu không khí ôi nồng. Khắp mọi nơi, hoa và cây cối mang màu sắc kì dị nở bung ra từ những bức tường của“lỗ sáng”.
Tôi gọi lớn.
Nhưng không có tiếng trả lời.
Bỗng dưng, tôi chỉ còn có một mình.