CHƯƠNG 27
Tôi loạng choạng đậu trên một mô đất - một đụn địa hay cái gì gì đó - màu cam chói chang, và bắt đầu hoàn hình.
Trong vòng vài phút một mình tôi đứng chới với. Một người Andalite trong vũ trụ kỳ lạ dưới lòng đất, tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chỗ dài nhất của "lỗ sáng" là khoảng một trăm rưỡi mét, chiều rộng cỡ bằng nửa khoảng đó, trần lỗ cao không quá ba mươi thước.Đối với một cái lỗ, nền như thế là rất rộng, nhưng tôi vẫn có cảm giác là vô cùng chật chội.Không một giọt mưa nào có thể len lỏi vào đây. Không một tia mặt trời nào có thể rọi đến chỗ này. Ánh sáng duy nhất tỏa ra từ những bức tường xanh lá cây. Một thứ ánh sáng bền vững - không bao giờ chói lọi hơn, cũng không bao giờ mờ nhạt đi.
Nó sống động, nhưng không cảm giác. Một kỳ quan thiên nhiên, nhưng là một nơi làm cho tinh thần bị tê liệt.
Ngay chính giữa nơi này là một cột xylanh thẳng đứng - cao một mét rưỡi, đường kính ba tấc. Bên hông nó có một bảng điều khiển hiện lên những con số màu xanh da trời.Đúngở nơinhưHoàng tử Galuit mô tả, chỗ những sĩ quan tình báo Andalite đã gài đặt kíp nổ.
Tôi dáo dác nhìn xung quanh. Không hề có bóng tên Hork-Bajir nào, cả Taxxon hay Gedd cũng không luôn. Chỉ rặt những cây cối kỳ dị trong một nơi dị kỳ.
Tôi thở dốc, cố giảm thiểu sự căng thẳng của mình.tôi nói.
Tôi bắt đầu chạy lóc cóc về phía cột xylanh. Nhưngmặt đất gập ghềnh, mấp mô, dốc đứng và trơn trượt. Rong rêu, mùn mục và vô số những hạt bụi hoa dị hợm giăng khắp. Chẳng hề có lối đi nên cuối cùng tôi đành phải thận trọng nhích từng tí một, chỉ dám tăng tốc ở những nơi chắc chắn có chỗ bấu víu.
Ình-ình!
Một loạt tiếng nổ rung chuyển không gian. Toàn hang chấn động, hất tôi ngã lăn đùng, điếc tạm thời.
Có ánh sáng chói lòa!
Đất đá đổ rào rào. Đỉnh "lỗ sáng" bị khoét một lỗ. Mặt trời xứ Leera xuyên xuống như một chùm sáng khổng lồ.
Và xuống cùng luồng sáng đó là bọn Hork-Bajir.
Chúng nhảy dù bằng những hoả tiễn nhỏ kẹp trong bàn chân và đuôi. Những hoả tiễn cháy đỏ rực. Hàng tá chiến binh Hork-Bajir lăn cù nhây, lăm lăm các khẩu tia Nghiệt. Vừa đụng đất là chúng liền sấn sổ dòm ra xung quanh - để kiếm ống xylanh và kiếm tôi.
Tôi chạy. Cóc cần biết mình có thể bị gãy chân hay không. Tôi chạy, vấp ngã sõng xoài, lại vùng lên, loạng choạng, rồi lại chạy tiếp.
Một cuộc chạy đua giữa tôi và đám Hork-Bajir đang xông vào.
Pằng chíu!
Xoẹt xoẹt!
Tia Nghiệt đuổi sát theo tôi. Hụt! Những cụm ánh sáng xanh da trời sôi lên rồi bốc hơi.
Chỉ còn vài tấc nữa thôi!
Thế rồi, tay tôi chạm được vào khối thép lạnh buốt. Mã số! Mã số là gì vậy kia?
Những ngón tay tôi run lẩy bẩy.
Pằng chíu! Pằng chíu!
“Het gafrash nur!” Một tên Hork-Bajir hùng hổ hét.
Pằng chíu!
Tôi thấy lưng mình cháy lèo xèo, một tia Nghiệtsượtqua.
Mã số! Mã số! Tôi nhập mã số vào. Tôi nhập có đúng không nhỉ? Tôi có nhớ chính xác không nhỉ?
Rồi thì...
giọng truyền ý nghĩ lạnh lẽo, vô cảm của máy tính vang lên.
Tôi đổ sụm xuống, tựa lưng vào thỏi thép. Hoàng tử Galuit từng dặn: để bảo đảm an toàn, hệ thống chỉ phát nổ nửa tiếng sau khi được kích hoạt - đủ thời gian cho chúng tôi thoát ra ngoài.
Nửa tiếng thì quá lâu. Bọn Yeerk có thể tháo kíp nổ.
Một tên Hork-Bajir to tướng rớt cái bịch ngay trước mặt tôi.
Tôi đụng vào ống thép hình trụ, nhấn nút liên lạc ngầm. lính nhỏAximili,> tôi truyền
“Filshig Andalite!”Thằng Yeerk trong xác Hork-Bajir tức tối gầm rú.
Tôi vẫn điềm nhiên. Bình tĩnh đến kinh ngạc.
Máy tính thông báo.
Tên chỉ huy Hork-Bajir quát lên, không thèm dùng tiếngGalard- ngôn ngữ chung của dải thiên hà nữa.
Tên Hork-Bajir điên khùng giơ khẩu tia Nghiệt lên.“Mày sẽ chết trước. Đồ nhóc con Andalite!”
Hắn bóp cò.
Tia Nghiệt vang lên, phóng ra một luồng chớp chỉ cách mặt tôi hơn 1 thước.
Rõ ràng tôi thấy khẩu tia Nghiệt ngưng bặt. Chùm sáng dừng lại giữa chừng và đông cứng lại. Tôi nghe một tiếng”bốp!”.
Đột nhiên, tôi không còn ở đó nữa.