CHƯƠNG 5
Đã lâu, tôi chưa thay rửa cái máng nước đặt ở góc xa của đồng cỏ ngựa, giờ chắc nó đã đóng đầy rêu mốc và chứa toàn lá khô rồi.
Tôi cưỡi một con ngựa trong bầy ra chỗ máng nước.Cưỡi ngựa luôn giúp tôi thấy dễ chịu hơn, hơn nữa, tôi đã từng cảm thấy thoải mái khi cưỡi ngựa như là tập thể dục. Tôi chọn con ngựa cái yêu thích.Trời chiều mát mẻ, gió hây hẩy, trên trời lấn cấn vài đụn mây, báo hiệu hoàng hôn buông xuống. Tôi thong thả phi nước kiệu, mặc gió lạnh mơn man da mặt. Tôi cố để đầu óc mình thư thái, không nghĩ ngợi gì hết.
Tới gần máng nước cũ, tôi ngạc nhiên thấy nó sạch bong. Chẳng có lá khô hay rong bám. Thậm chí, nó còn được dựng lên thẳng thớm nữa…
Tôi ngọ nguậy trên yên ngựa, ngoái cổ ngó ra xung quanh. Kia rồi, lời giải đáp hằn ngay trên bùn: một dấu móng guốc nhỏ nhắn, chẳng khác dấu chân nai là mấy. Nếu không quan sát kỹ càng, hẳn người ta sẽ đoán chắc đó là dấu chân nai.
Nhưng tôi biết đó là dấu chân người Andalite. Rõ ràng, Ax thấy ống máng bẩn thỉu nên đã đem ra cọ rửa và cất cẩn thận.
Phần đồng cỏ này giáp ngay mí rừng. Cỏ bò qua hàng rào chừng một mét thì ngừng lại, nhường chỗ cho những hàng cây. Tôi cột dây cương vài vòng quanh hàng rào rồi nhìn quang quất.
Bãi cỏ trải ngược về tận nhà tôi giờ đã khuất sau khúc quanh. Tôi biết, hàng cây còn kéo dài đến tận dãy núi phía xa kia…
Tôi đã không nghĩ tới việc không được biến hình nữa. Tôi đã không nhận ra rằng tôi phải từ bỏ nó, từ bỏ khả năng trở thành chim và bay lượn; khả năng trở thành tất cả mọi loài vật mà tôi hết lòng yêu quý; khả năng nhìn ngắm và lắng nghe thế giới qua thị giác và thính giác của chúng.
Tôi thở dài. Jake nói đúng, tất nhiên rồi. Tôi không thể mạo hiểm. Không phải lúc này. Không thể nếu như tôi không định góp sức.
"Ai thèm quan tâm chứ?" Tôi hỏi một cơn gió nhẹ.
Nhưng càng không muốn quan tâm, tôi lại càng bận lòng. Tôi quan tâm đến chỉ một điều này mà thôi: cuộc sống có vẻ gò bó và nhỏ bé làm sao nếu như không còn khả năng biến hình nữa.
Chợt, tôi thấy một chuyển động vụt sau những hàng cây. Tôi chẳng nom rõ nó là cái gì, chỉ một thoáng lay động thôi.
Phải chăng là Ax?
“HHI-ÍÍ!” cô ngựa lồng lên. Tôi cúi xuống vỗ về cô nàng.
“Ax!” tôi thét gọi.
Thinh lặng.
Tôi nhảy lên lưng ngựa và đi nước kiệu. Nhưng cô ngựa cứ trì ra sau và hí vang trời. Cái gì đã làm cô nàng kinh sợ nhỉ? Tôi liếm ướt ngón tay rồi chìa ra trước: gió thổi từ hướng rừng cây ùa lại.
“Ngoan nào, ngoan nào, cưng,” tôi dịu dàng nói.
Gió chuyển hướng. Cô ngựa bớt lồng lên hơn. Điều này càng khiến tôi lo tợn. Chắc chắn cô nàng đã ngửi thấy mùi gì đó từ trong rừng bốc ra. Bây giờ gió đưa mùi bay qua hướng khác, không còn ngửi thấy nữa nên cô nàng đã bình tâm hơn.
Bỗng…
Rập! Rập! Rập!
“Aaaaaahhhhh!”
Một mái tóc đỏ đang hớt hơ hớt hải chạy. Và đằng sau, một sinh vật dình dàng lao đi như một trái bô-ling đang lăn.
Một con gấu.
Một con gấu đen thui đang đuổi theo một cô bé tóc đỏ.
Bé gái chạy thục mạng, nhưng con gấu nhanh hơn nhiều. Cô bé lủi vào một đám bụi rậm rịt, túm chặt lấy một cành cây thấp và cuống quít đu lên.
Vậy cũng như không - con gấu dư sức đuổi theo cô bé tới tận ngọn cây.
Trước khi kịp nhận ra mình làm gì, tôi đã tóm chặt dây cương và giục ngựa phi tới trước.
Chúng tôi lao phăm phăm dọc theo bờ rào, vó ngựa khua lộp cộp. Bé gái đu đưa trên nhành cây, sắp sửa rơi đến nơi. Và rồi, tôi trông thấy điều mình lo ngại nhất: một chú gấu con lẽo đẽo đằng sau con gấu đen. Gấu rất hiếm khi tấn công người, trừ phi họ sán lại quá gần nó.
Con gấu ra sức rung lắc thân cây mỏng manh. Cô bé khiếp đảm la thét om sòm.
Tôi giật ngựa lui lại sau hàng rào chừng ba chục mét rồi kẹp chặt hai chân vào hông ngựa và thúc nó nhảy phóc qua hàng rào.
Chúng tôi phi nước đại, nghiền nát những dề cỏ to tướng, xới tung từng đùm đất. Tôi rạp người xuống, nắm thật chắc dây cương, hy vọng cô ngựa biết cách nhảy qua, bởi vì tôi thì không biết rồi.
LÊN! LÊN! Chúng tôi bayvút qua.
PHỰT!
Vó ngựa đạp trúng đầu thanh rào và đáp xuống cái rầm, nhưng rồi cũng ổn.
“Này! Bé!” tôi hét lên khi chúng tôi phi rào rào về phía rặng cây.
Cô ngựa mất hồn, mắt mở lớn, miệng sùi bọt mép. Trong cơn hoảng loạn, cô ngựa cứ thế xông thẳng vào con gấu đang gầm gừ…
Bé gái treo lủng lẳng, chỉ còn bám được mấy đầu ngón tay vào cành cây.
“Cố giữ chắc vào, chị sẽ tới giúp em!” tôi rít lên.
Chín mét… sáu mét… ba mét…
Bé gái thét lên. Nó rơi xuống. Con gấu rống lên.
Tôi chộp lấy bé gái ở trên không.Tôi chộp tay vào chiếc quần jeans của bé gái và nắm chắc lấy, đoạn giật mạnh cô bé về phía mình và tiếp tục phóng như bay. Những cành cây quất vào mặt tôi. Một chân tôi trật khỏi bàn đạp. Tôi thở gấp gáp.
Tôi quờ quạng, cố xỏ chân vào bàn đạp mà không nhìn xuống. Bé gái xiết chặt cổ tôi, ráng bấu víu sự sống. Tôi buông dây cương, để mặc cô ngựa chạy điên cuồng.
Con gấu vẫn chưa chịu buông tha chúng tôi.
Giữa đồng không mông quạnh, chúng tôi còn có thể dễ dàng bứt khỏi con gấu. Nhưng ở trong đám bụi lùm xùm thế này thì khó mà thoát khỏi nó.
Thình lình, con gấu bỏ dở cuộc săn đuổi và lụi ụi đi về phía chú gấu con. Nhưng, cô ngựa vẫn không chịu ngừng chạy. Còn tôi chẳng thể với tới sợi dây cương, chỉ cố mắm môi mắm lợi giữ thật chắc một nhúm bờm ngựa và một mẩu quần jeans của bé gái tóc đỏ.
Đột nhiên…
Phía trước đã hết cây, một con sông lù lù hiện ra. Nước trắng xoá, phập phồng đập rầm rầm vào những gờ đá.
Cô ngựa vẫn lao hùng hục về phía đó. Lấy hết sức bình sinh, tôi ráng chụp dây cương một lần nữa. Vuột mất rồi. Tôi bèn túm lấy bờm ngựa và giật, ngả người hết cỡ ra sau.
RẦM!
Tôi thấy mình bay, bay, bay… và rơi tõm xuống nước.
Nhưng ngay khi chạm nước, tôi hoàn toàn không còn cảm thấy gì nữa cả.