CHƯƠNG 6
“Aaaahhhh!”
Tôi thét rầm rĩ.
Tôi đang chỏng chơ giữa dòng nước chảy xiết, sủi bọt sùng sục. Chung quanh tôi toàn nước là nước. Nước bắn cả lên trời. Nước vờn xoay tôi như một cái vặn nút chai. Tôi ráng cựa quậy cánh tay nhưng không xong. Bàn tay và các ngón tay tôi chẳng có cảm giác gì cả. Chân tôi ngay đơ như khúc gỗ. Tôi đang trôi tự do về cõi Diêm vương.
ẦM!
Tôi tông ình vào đávà rõ ràng cảm thấy có sự va chạm ở bên sườn.
Và rồi…tôi rơi, rơi mãi! Tôi thấy những cành cây bay lên, vuột xa mình. Những cột nước trắng trượt tung toé phía dưới.Tôi rơi, tôi rơi vào luồng nước đang chảy ào ào xuống dưới.
O-OẠP!
Tôi đã ở dưới đáy, bị giần lên giần xuống không thương tiếc. Thác nước sôi réo như một cỗ máy đầy năng lượng ra sức dập, vùi, phang, quất tôi.
OẠP! OẠP! OẠP! OẠP! O-OẠP!
Tôi vùng vẫy, nhưng cánh tay tôi đã đông cứng, các ngón tay như khúc cây.Biến hình! Tôi tự nhủ. Nhưng chẳng thể tập trung được. Trí óc tôi rã rời, chẳng còn kiểm soát được nữa.
Bất ngờ, tôi bay vọt lên dòng nước ì ầm, dù vẫn còn đang ở sâu dưới sông.Sâu dưới nước. Quá sâu.
Tôi cố nín thở, nhưng tôi cảm thấy mỗi lúc một thêm bấn loạn. Chuyện gì…ở đâu… tôi nên theo cách nào... hai cánh tay…
Tôi ráng lùa không khí, lùa vào buồng phổi rát bỏng. Nhưng nào có không khí.
Tôi mím miệng, giãy giụa cuống cuồng. Ngột ngạt quá! Đầu tôi đập bưng bưng vào một cái gì đó. Hình như là một tảng đá! Mặt nước…Ồ, giờ nó chỉ còn cách đầu tôi vài phân nữa thôi.
Vài phân nước ngăn cách tôi với không khí.
Nhưng chậm mất rồi!Tôi nhắm mắt.Cơ bắp tôi lỏng ra. Tôi mê đi.
Tôi không cảm thấy đôi cánh tay đẩy mình ra khỏi làn nước. Cũng chẳng cảm thấy một cái miệng lạ áp vào miệng mình làm hô hấp nhân tạo.
“Ự…ự!?” Tôi tỉnh dậy, rồi lại chìm vào bóng đen.
“Ưm…ừmm!”
Tôi nảy dựng một cái. Tôi đang nằm dài trên đất và ói mửa liên hồi.
Đầu tôi oặt về một bên, cố đớp không khí. Tôi ho, hít thở, rồi lại ho sặc sụa. Một hồi sau, buồng phổi ướt mèm nước sông của tôi mới thông thoáng.
Thân tôi đau nhức. Cái đầu như bị chẻ đôi. Bàn tay, bàn chân tê rát như bị kim châm. Nhưng tôi vẫn còn sống!
Chỉ khi đó tôi mới nhận ra cô bé đang ngồi thu lu cách đó một quãng. Mái tóc đỏ ướt rượt dính bết trán, mấy lọn tóc rỏ nước ròng ròng. Đôi mắt xanh lá cây to khác thường dòm tôi thao láo. Toàn thân cô bé run cầm cập.
“Em cứu sống chị phải không?” tôi vừa thở khò khè vừa hỏi.
“Cô cũng cứu sống ta,” cô béđáp.“Đáng ra ta đã bị con gấu xơi tái từ lâu rồi. Vậy là chúng ta huề, chẳng ai nợ ai điều gì nhé…”
Lạ thật. Tôi có cảm giác như những lời đó quá…người lớn, chẳng hợp với cái miệng trẻ trung vừa thốt ra chúng.
Tôi lụm cụm ngồi dậy, cố kìm chế để không khóc thét lên vì khắp người tê buốt.
“Tên chị là Cassie.” Tôi nói.
“Ta là Karen.”
“Chúng tađang ở đâu đây?”
Cô bé lắc đầu.“Ta không biết. Chúng ta đã ở dưới nước khá lâu. Ta cũng bị ngất, nhưng ta tỉnh lại trước và may mắn tóm được một khúc gỗ.”
Tôi dáo dác dòm xung quanh. Những hàng cây cao ngất, phần lớn là cây thông, quây quanh chúng tôi. Chẳng thấy có một lối mòn nào. Cũng chẳng có dấu vết hay dấu hiệu gì của con người. Chúng tôi đã bị lạc sâu trong rừng.
Tôi biết con sông này bắt nguồn từ núi, lấy nước từ tuyết tan và mưa. Nó chảy gần đến trang trại nhà tôi thì gập lại và quay trở về núi bên kia và cuối cùng hướng ra biển.
Nhưng điều đó cũng chẳng hé mở cho tôi biết chúng tôi đang ở đâu - có thể ở cách phố xá một dặm hoặc mười dặm cũng nên. Rắc rối ở chỗ tôi chẳng biết phương hướng. Nếu đúng hướng thì chẳng mấy chốc tôi sẽ ra đến đường cái. Nhưng nếu đi trật thì…ồ…khu rừng này rộng ghê lắm…
"Em đã đọc truyệnHatchet[1]của Gary Paulsen chưa?" Tôi hỏi Karen.
"Chưa."
"Chị đọc rồi. Ước gì chị đã để tâm hơn đến những chi tiết trong truyện.Karen nè, chị chẳng phải là chuyên gia của những chiêu sống trong thiên nhiên hoang dã. Vậy nên, chúng ta chỉ còn cách ráng phán đoán cho trúng hướng và đi khỏi đây thôi.”
Karen nhìn tôi nghiêm nghị.“Mắt cá ta bị trặc rồi. Ta không thể bước đi được.”
Tôi hít một hơi thở thật sâu. Tôi hầu như đã hoàn hồn. Tôi lại cảm nhận được chân tay mình. Và não tôi cũng bắt đầu làm việc tốt hơn một chút.Tôi buột miệng hỏi.“Này bé, hồi nãy em làm gì trong rừng vậy?”
Cô bé chẳng trả lời, chỉ nhìn tôi lom lom.
Chợt một luồng điện lướt dọc thân tôi. Tôi ngắc ngứ hỏi.“Đêm hôm nọ có ai đó ở đằng sau nhà kho nhìn lên cửa sổ phòng chị. Có phải đó là em không?”
Cô bé vẫn im re.
Tôi cảm thấy sợ toát mồ hôi, gần như không thể thở nổi nữa.
“Tại sao em lại theo dõi chị? Hả? Tại sao em lại dòm trộm chị?” tôi chất vấn, cố tỏ ra cứng rắn dù trong lòng đã sợ hết vía,bao tử lộn lạo, tim thì như bị ai bóp nghẹt vậy.
Karen thở dài.Rồi cô bé gõ gõ đầu và nhìn tôi một cách kỳ quặc. Như thể tôi là mẫu vật côn trùng nào đó rất thú vị còn con bé là nhà côn trùng học vậy. Cô bénói.“Vì cô lôi cuốn ta.”
"Chị chẳng có gì thú vị cả. Thật đó."
“Có chứ. Nếu ta không lầm thì cô có thể lẹ làng bay khỏi đây bất cứ khi nào, cô còn có thể biến thành nhiều loài vật… và giết ta.”
Tôi gượng gạo phá lên cười.“Emđang nói cái quái quỷ gì thế?”
“Cái chẳng thể có trênTrái Đấtnày,” Karenđáp.“Những kẻ hoá thú. Bọn Andalite. Chỉ chúng mới có thể biến thành sói và táp cổ họng vật chủ Hork-Bajir của anh trai ta rồi để mặc cho ảnh chết.”